Bất Diệt Thần Vương

Chương 790: Năm trăm vạn cân linh thạch




- Vương huynh đệ, lần này tới cứu viện ngươi là hành động quanh vinh nhất ta làm trong mấy năm qua!

- Không sai, Vương huynh đệ, ta ủng hộ ngươi!

Chúng nhân dứt lời, cơ mặt Điền Chân phía đối diện không ngừng co rúm run rẩy, mẹ nó chứ, Vương Khả, ngươi có thể muốn chút mặt được không? Bịp tiền thì cứ nói là bịp tiền, cần gì phải lôi ra lý do mũ miện đường hoàng như thế? Trừ đám não tàn bị ngươi tẩy não kia ra, ai tin?

- Năm trăm vạn cân linh thạch chỉ để nhìn xem chân nguyên của ngươi? Mơ đi!

Điền Chân kêu lên.

- Cho hắn!

Hoàng Hữu Tiên chợt ngắt lời.

- Cái gì? Sư tôn, Vương Khả làm thế rõ ràng là muốn bịp tiền!

Điền Chân cả kinh kêu lên.

- Khụ khụ khụ, cho hắn, cầm ra, nhanh lên, để hắn triển lộ ra chân nguyên! Hừ, ta chỉ sợ hắn không triển lộ thôi!

Hoàng Hữu Tiên gằn giọng nói.

Vừa nói Hoàng Hữu Tiên quăng ra một chiếc vòng tay trữ vật.

Ba!

Trương Ly Nhi vươn tay tiếp lấy, kiểm tra lại một phen.

- Không sai, là năm trăm vạn cân linh thạch!

Trương Ly Nhi trịnh trọng nói.

- Tốt!

Vương Khả vươn tay nhận lấy.

Trương Ly Nhi lại có vẻ rất là tiếc rẻ, tròng mắt bất giác đỏ rực lên. Vét tiền a, sao Vương Khả lại vét tiền dễ dàng vậy được! Năm trăm vạn cân linh thạch, mấy câu liền vét đến tay? Sao đến lúc ta muốn vét tiền lại khó thế nhỉ?

- Tỷ, ngươi ngây ngẩn ra đó làm gì?

Trương Thần Hư lập tức cầm vòng tay trữ vật trong tay Trương Ly Nhi đặt lên tay Vương Khả.

Vương Khả kiểm tra, sau đó lập tức thu lại.

Trương Ly Nhi lại trừng mắt nhìn chằm chằm đệ đệ, ngươi điên à, sao lại đưa cho Vương Khả? Mẹ nó, hắn đã đau đầu thế rồi, cất ở chỗ ta thì đã có sao? Không chừng hắn đau đầu quá, liền quên mất số tiền kia? Ngươi rốt cục có phải đệ đệ ta không đấy! Cái đứa ăn hại!

- Được rồi, Vương Khả, chân nguyên ngươi đâu? Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên không ngừng ho khan, lại vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả.

Năm trăm vạn cân linh thạch, bản thân hắn cầm ra được, nhưng mà, Vương Khả, ngươi không nuốt trôi số tiền đó đâu, bởi vì, đợi lát nữa chứng minh ngươi là tà ma, ngươi liền phải trả ta cả gốc lẫn lãi, thậm chí, Nam Minh Ly Hỏa kia cũng phải trả về cho Kim Ô Tông bọn ta.

Hoàng Hữu Tiên gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả, tất cả mọi người cũng đều nhìn chăm chăm Vương Khả.

- Được rồi, Vương Khả ta nói một là một hai là hai, muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng có gì ghê gớm cả!

Vương Khả nói.

Dứt nói, một quả cầu chân nguyên ngưng tụ nơi lòng bàn tay, lúc này, trọc chân nguyên lần nữa tán phát ra ánh vàng rực rỡ.

Trọc chân nguyên vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra quang mang vạn trượng, ánh sáng vàng rực chói mắt!

Nháy mắt đó, đám đệ tử chính đạo không khỏi lộ vẻ kinh thán.

Chỉ có Hoàng Hữu Tiên là hai mắt trợn trừng, khó mà tin tưởng nói:

- Khụ khụ khụ khụ, màu đen đâu? Ma khí màu đen đâu?

- Ma khí cái gì? Ta là đệ tử chính đạo, đào đâu ra ma khí? Ngươi nói mê sảng gì đấy? Lại muốn vu oan ta đúng không? Còn định đoạt lại tiền bồi thường cho liệt sĩ chính đạo?

Vương Khả đầu đau muốn nứt, lại vẫn không kìm được trừng mắt giận nói.

- Không thể nào, nhất định là bị ngươi che ở bên trong!

Hoàng Hữu Tiên không tin nói.

- Ta chuyển qua cho ngươi xem!

Vương Khả đáp trả.

Chỉ thấy, trọc chân nguyên trong tay Vương Khả cấp tốc xoay chuyển, bên trong lật ra thành bên ngoài, bên ngoài lật ra thành bên trong, màu vàng óng ánh thuần nhất, đào đâu ra nửa tia màu đen?

- Không thể nào, không thể nào, hắn gạt ta? Hắn gạt ta? Phốc!

Hoàng Hữu Tiên lập tức khí gấp công tâm, phun ra một búng máu tươi.

Tên hỗn đản Ô Hữu Đạo, chẳng phải ngươi nói chân nguyên Vương Khả đen kịt, còn bị thiêu sẽ phát nổ? Đây là đen kịt của ngươi đấy hả? ! Ta bị Ô Hữu Đạo lừa gạt? Còn đền mất năm trăm vạn cân linh thạch?

- Hừ, nhìn cho kỹ, đây là Chính Khí Kiếm của Thiên Lang Tông chúng ta, có thể kiểm tra chính ma!

Mộ Dung Lục Quang cũng kêu nói.

Vương Khả thu hồi trọc chân nguyên, lập tức bắt lấy Chính Khí Kiếm Mộ Dung Lục Quang đưa tới.

Ông!

Trên Chính Khí Kiếm, ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, chính khí ngút trời.

- Hoàng Hữu Tiên, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Còn dám vu khống Vương huynh đệ?

- Đúng vậy đúng vậy, thế này mà còn không phải chính đạo, vậy trên đời làm gì còn đệ tử chính đạo?

- Không biết xấu hổ, đáng đời!

Đám đông bốn phía quần tình kích đãng.

Vương Khả trả lại Chính Khí Kiếm cho Mộ Dung Lục Quang.

- Ai ui, đầu ta đau quá, tông chủ, mang ta trở về chữa thương, Kim Ô Tông quá hắc ám, ta không tiếp tục ở lại chỗ này thêm một phút giây nào nữa!

Vương Khả ôm đầu nói.

Mới vừa vét được năm trăm vạn cân linh thạch, tốt nhất vẫn nên mau mau rời đi thì hơn!

- Không được phép đi! Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên cả giận nói.

- Vì cái gì? Ngươi thật muốn xé bỏ minh ước? Hoàng Hữu Tiên, nể tình mấy ngày trước Kim Ô Tông tới giúp Thiên Lang Tông một tay, chúng ta có thể xí xóa chuyện này, ngươi lại vẫn cứ khư khư cố chấp, vậy đừng trách chúng ta xóa tên Kim Ô Tông!

Cung Vi trừng mắt nói.

- Không sai!

Đám đông gầm lên tán đồng.

- Vương Khả cầm đi đồ vật của Kim Ô Tông, quả cầu màu lam trong tay hắn vừa rồi là của Kim Ô Tông chúng ta!

Hoàng Hữu Tiên chỉ về phía Vương Khả nói.

- Ngươi đúng là hài hước, đó là Kim Ô cho ta, tất cả mọi người đều thấy được! Sao giờ lại thành là của ngươi?

Vương Khả ôm đầu giận nói.

- Không sai! Hoàng Hữu Tiên, ngươi còn cố tình gây sự, đừng trách chúng ta không khách khí!

Cung Vi trừng mắt nói.

- Không được, không được phép mang đi! Ta dù có phải khiến Kim Ô Tông thoát ly liên minh chính đạo Thập Vạn Đại Sơn cũng phải giữ lại vật kia, thứ đó không thuộc về Vương Khả, nó là của Kim Ô Tông bọn ta!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.

- Ngươi muốn Kim Ô Tông thoát ly liên minh chính đạo Thập Vạn Đại Sơn?

Cung Vi trầm giọng nói.

- Không sai!

Thái độ Hoàng Hữu Tiên rất là kiên quyết.

Căng thẳng bao trùm bầu không khí quanh bốn phía.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng cười sang sảng từ nơi không xa vọng lại.

- Ha ha ha ha ha ha ha! Kim Ô Tông?