Trương Ly Nhi nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
Đây không phải là Vương Khả đang theo đuổi Trương Ly Nhi, mà là Trương Ly Nhi đang đánh chiếm thành lũy của Vương Khả.
Cái này bảo ta khuyên như thế nào?
- Trương tiểu thư, Vương Khả vừa nhìn đã biết không có ý tốt, hắn đang lạt mềm buộc chặt đối với ngươi đó!
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Lạt mềm buộc chặt đối với ta càng tốt, có điều ta sợ hắn quyết tâm cự tuyệt ta, sợ hắn không phải là lạt mềm buộc chặt! Haiz! Những ngày gần đây, ta đã suy nghĩ nát óc, chỉ sợ một trăm vạn cân linh thạch không cách nào đánh động hắn, ta chuẩn bị lại xoay sở một khoản tiền, xem có thể khiến Vương Khả động tâm hay không!
Trương Ly Nhi thở dài nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
Hoàng Hữu Tiên không tự chủ, liếc nhìn Vương Khả nơi xa. Mẹ nó, hiện tại tu tiên giới đều thịnh hành tiểu bạch kiểm rồi sao? Tiểu bạch kiểm có ma lực lớn như vậy?
- Trương tiểu thư, ngươi biết cách làm người của Vương Khả không? Hắn không phải là thứ tốt!
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Không quan trọng, ta không quan tâm những cái này!
Trương Ly Nhi nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
Tiểu bạch kiểm có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta khổ sơ khuyên can, căn bản vô dụng? Ta có cần gửi một cái mũ xanh về ám chỉ cho cho đại công tử hay không?
- Đại tiểu thư, ngươi đi theo Vương Khả sẽ không có tiền đồ! Cuối cùng Thập Vạn Đại Sơn chỉ là một địa phương nhỏ, ngay cả thu thập công đức, cũng chỉ có thể là loại tiểu công đức như tru ma công đức, làm sao so sánh được bên ngoài, bên ngoài mới là đại thế giới, về sau tu vi ngươi gia tăng, nhu cầu đối với công đức càng lớn! Vương Khả hắn cho ngươi được sao? Hắn ngay cả công đức mình sử dụng tu hành cũng đều không đủ, hắn không có tương lai!
Hoàng Hữu Tiên khuyên nhủ.
Đúng lúc này, đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực của Giới Sắc Hòa Thượng bắt đầu, trong lúc nhất thời, rất nhiều tiên thiên công đức từ bốn phương tám hướng tụ đến.
Những cái tiên thiên công đức này hội tụ trên đỉnh đầu, chỉ vẻn vẹn một phút, đã phóng tới chỗ Vương Khả ở xa.
- Cái này, cái này, cái này... !
Hoàng Hữu Tiên nhất thời nghẹn lời.
Mẹ nó, ngay cả tiên thiên công đức cũng đang đối đầu với ta sao? Ta vừa mới quở trách Vương Khả không lấy được quá nhiều công đức, đây là ý gì? Vì sao đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực, hội tụ công đức cho Vương Khả? Dựa vào cái gì? Hắn không làm cái gì cả, lại có hơn phân nửa công đức bay về phía hắn?
- Hả? Không phải cha ta nói, Thập Vạn Đại Sơn không cách nào tụ tập tiên thiên công đức sao? Cái này chẳng phải... !
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Trương tiểu thư, tên Vương Khả kia... !
Trong lúc nhất thời Hoàng Hữu Tiên không tìm thấy từ để nói xấu Vương Khả.
Năng lực, tương lai, nhân phẩm, Trương Ly Nhi đều không để ý, nàng còn bỏ tiền ra theo đuổi Vương Khả, ngươi muốn ta làm sao để Trương Ly Nhi hồi tâm chuyển ý đây? Ta im lặng! Tiểu bạch kiểm, thật sự có thể muốn làm gì thì làm!
- Tốt rồi, không nhiều lời với ngươi nữa, ta đi đây! Ta còn rất nhiều việc muốn nói với Vương Khả!
Trương Ly Nhi vội vàng rời đi.
Hoàng Hữu Tiên:
-...
Hoàng Hữu Tiên chỉ có thể lặng yên đưa Trương Ly Nhi rời đi, nửa ngày không nói gì.
Qua một hồi lâu, Tử Trọng Sơn từ phòng bên cạnh đi tới.
- Sư tôn, thế nào rồi? Ngươi nói, xem ở mặt mũi Trần Thiên Nguyên, cuối cùng thử khuyên một chút, bên Trương Ly Nhi khuyên thế nào? Có cần khuyên nhủ Vương Khả không?
Tử Trọng Sơn tò mò hỏi.
Mặt Hoàng Hữu Tiên đen lại, khuyên? Khuyên cái rắm à! Trương Ly Nhi căn bản không quan tâm các mặt khác của Vương Khả, còn bỏ tiền ra theo đuổi Vương Khả, có thể khuyên được sao?
- Không cần, chuẩn bị động thủ đi, chờ Vương Khả, Trương Ly Nhi tách ra, lập tức động thủ! Mặt mũi Trần Thiên Nguyên? Hừ, không cần cũng được!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Không cần thử sao?
Tử Trọng Sơn kinh ngạc nói.
- Không thử! Căn bản vô dụng! Trương Ly Nhi đã bị Vương Khả mê hoặc! Còn may không làm ra chuyện gì, một khi có chuyện lấy chồng, ta và ngươi cũng khó thoát khỏi tội lỗi!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Hả? Được rồi!
Tử Trọng Sơn mờ mịt gật đầu một cái.
- Ồ? Không đúng, kia là ai? Long Cốt sao?
Đột nhiên con ngươi Hoàng Hữu Tiên co rụt lại.
...
Trên lầu các Phật Đầu Tự!
Bỗng nhiên Long Cốt chăm chú nhìn về phía Bất Giới Hòa Thượng, Bất Giới Hòa Thượng tự vả cho mình hai bạt tai, bản thân lắm miệng làm gì? Nhóm lửa thiêu thân sao?
- Chủ trì Độ Huyết Tự?
Long Cốt cười lạnh nói.
- Đã sớm không phải rồi, hiện tại, toàn bộ tu vi bị phế hết, chắc hẳn giáo chủ cũng nhìn ra, làm thủ hạ Vương Khả kiếm miếng cơm! Đây là ông chủ của ta! A di đà phật!
Bất Giới Hòa Thượng lập tức đứng ở sau lưng Vương Khả.
Mặt Vương Khả tối sầm lại, ngươi và Long Cốt có thù? Ngươi kéo ta làm bia đỡ đạn làm gì?
- Hả? Ngươi làm thủ hạ của Vương Khả kiếm miếng cơm ăn?
Hiển nhiên Long Cốt sững sờ.
Mẹ nó, không phải ngươi là chủ trì Độ Huyết Tự sao? Đi theo Vương Khả làm gì?
- Giáo chủ, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta và hắn không quen! Các ngươi có thù oán gì, không cần lo lắng về ta!
Vương Khả lập tức mặc kệ.
- Không, đây là hiệp ước lao động ta ký kết với Vương Khả, Long Cốt giáo chủ có thể nhìn một chút, đúng là bây giờ ta theo Vương Khả kiếm cơm ăn!
Bất Giới Hòa Thượng lập tức đưa ra một phần hiệp ước.
Long Cốt mờ mịt tiếp nhận hiệp ước. Tiếp theo cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả xem xét, tên Bất Giới Hòa Thượng này ỷ lại vào ta? Mẹ nó, ngươi và Long Cốt có thù, chẳng lẽ còn muốn ta ngăn cản? Cái hiệp ước này, không phải dùng để bẫy ngươi sao? Tại sao lại thành bùa phù hộ ngươi rồi?
- Thật sự là đi theo Vương Khả kiếm cơm? Vương Khả, trước kia lão già này đắc tội ta, bây giờ ngươi muốn giúp hắn nhận tội năm đó sao?
Vẻ mặt Long Cốt hơi trầm xuống nhìn về phía Vương Khả.
- Giáo chủ, ngài xem cho kỹ, ta và hắn ký hiệp ước một năm, thời gian một năm cũng vừa hết!
Vương Khả lập tức phủi sạch quan hệ.
- Không, Long Cốt giáo chủ, trên hiệp ước viết rõ ràng, thời gian một năm đến, nếu bên A không có văn bản yêu cầu giải ước, hiệp ước sẽ tiếp tục kéo dài thêm một năm! Ta không có yêu cầu giải ước, cho nên, cái hiệp ước này có thể kéo dài thêm một năm!