Chu Hồng Y hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Sắc Dục Thiên:
- Sắc Dục Thiên, ngươi đã không phải là đệ tử Thái m Ma Giáo, còn dám tới nhúng tay vào công việc của Ma Giáo sao? Hừ, ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ mối nhục ở Ma Long đảo ngày đó đâu!
- Lão Chu, đừng vội, hiện tại cứ để bản đường chủ xử lý tên ma đầu Sắc Dục Thiên kia, ngươi xem một chút là được!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Cung Vi là đệ tử chính đạo, Chu Hồng Y là đệ tử Ma Giáo, bây giờ lại cùng nhau đối phó Sắc Dục Thiên, không phải là lộn xộn sao? Tốt nhất không lên làm loạn.
Chu Hồng Y sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, hình như ngươi rất biết dùng câu 'Bản đường chủ' này thì phải! Vậy mà dùng đường chủ tự gọi mình? Còn nữa, gọi ta là cái gì? Trước kia gọi ta 'Chu đường chủ', bây giờ gọi ta 'Lão Chu' ? Thân phận của ngươi hoán đổi rất nhanh đấy!
Chu Hồng Y không vội ra tay, còn đệ nhất đường chủ ở phía xa thì lại ngơ ngác.
Vừa rồi âm thanh của Chu Hồng Y rất to, đệ nhất đường chủ đã nghe được toàn bộ. Ban đầu hắn muốn quan sát tình huống, nhưng bây giờ căn bản không chờ được.
- Hô!
Đột nhiên, đệ nhất đường chủ áp sát đến gần, giống như muốn bắt lấy Vương Khả.
- Ai?
Chu Hồng Y trợn mắt đánh ra một chưởng nghênh đón.
- Oanh !
Song chưởng đối nhau, cuốn lên một cơn gió lớn, Chu Hồng Y ở dưới cỗ chưởng lực này lập tức lùi lại một bước.
- Khá lắm Chu Hồng Y, Nguyên Anh cảnh đệ bát trọng? Trước kia ta đã xem thường ngươi!
Đệ nhất đường chủ kinh ngạc nói.
- Đệ nhất đường chủ, Ô Hữu Đạo?
Chu Hồng Y híp mắt lại nói.
- Không sai, là ta!
Đệ nhất đường chủ Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Không làm gì, tiểu tử này đắc tội ta, ta muốn mang hắn đi!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Mang Vương Khả đi? A, ha ha, bây giờ hắn là Thần Long đường chủ, ngươi dựa vào cái gì dẫn hắn đi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Vương Khả ở một bên vốn rất khẩn trương, nhưng nghe Chu Hồng Y nói chuyện lại sững sờ. Giọng điệu này của ngươi không đúng?
- Thần Long đường chủ? Dựa vào hắn cũng xứng sao? Một tên tiểu tử Kim Đan cảnh đệ nhất trọng, cũng có thể làm đường chủ Thái m Ma Giáo ta?
Ô Hữu Đạo trợn mắt nói.
- Ta là Kim Đan cảnh đệ tam trọng!
Vương Khả ở bên cạnh nói bổ sung.
Ô Hữu Đạo:
-...
Khác nhau ở chỗ nào, ngươi nói khác nhau ở chỗ nào? Tranh cãi với ta có ý nghĩa gì sao?
- Hừ, mặc kệ Vương Khả có tu vi gì, nhưng dưới pháp chỉ của Ma Tôn, bắt đầu từ giờ này khắc này Vương Khả chính là đường chủ Ma Giáo! Ma Giáo có quy củ của Ma Giáo, đường chủ Ma Giáo không được tự giết lẫn nhau, ngươi muốn làm gì? Muốn phá hư quy củ Ma Giáo ta sao?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, đường chủ có thể xử trí đà chủ, nhưng đường chủ không thể khó xử đường chủ?
Vương Khả lập tức thở dài một hơi.
- A, hoá ra, đường chủ Ma Giáo không được tự giết lẫn nhau! Ôi, lão Chu, ngươi không nói sớm! Làm hại ta giật nảy mình!
Vương Khả mừng rỡ nói.
Ô Hữu Đạo và Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
- Lão Ô, ngươi tìm ta sao? Ngươi cứ nói thẳng đi, làm gì phải động tay động chân! Người tới là khách, lát nữa ở lại uống với ta một chén rượu thăng quan!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Mặt Ô Hữu Đạo tối sầm lại:
- Hừ, ai thừa nhận ngươi là đường chủ? Vương Khả, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi theo ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí!
- Hả? Ngươi không nghe thấy pháp chỉ của Ma Tôn sao? Ngươi không để Ma Tôn vào mắt? Có phải ngươi muốn mưu phản Ma Giáo, tự lập môn hộ giống như Sắc Dục Thiên?
Vương Khả trợn mắt nói.
Ô Hữu Đạo:
-...
Con mẹ nó ngươi cầm lông gà tưởng là kiếm sao? Cho rằng một cái pháp chỉ là có thể ràng buộc ta?
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Ô Hữu Đạo lập tức xòe bàn tay ra.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ngươi không tuân theo quy củ! Trong lúc buồn bực, Vương Khả, tay trái cầm kim vũ mao, tay phải cầm Đại La Kim Bát, muốn ra tay.
Bỗng nhiên một cỗ khí tức băng lãnh bao phủ toàn bộ thành lâu, cỗ sát khí này khiến cho lông tơ toàn thân Ô Hữu Đạo, Chu Hồng Y lập tức xiết chặt.
- Ai?
Ô Hữu Đạo trợn mắt.
Chẳng biết lúc nào trên bầu trời lại nhiều hơn một người mặc áo đen, mang theo một cái mặt nạ ác quỷ.
- Bái kiến Ma Tôn!
Chu Hồng Y cung kính thi lễ.
- Bái kiến Ma Tôn!
Một đám đà chủ Ma Giáo cung kính nói.
- Ma Tôn?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
- Ô Hữu Đạo? Vừa rồi ngươi nói ai rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?
Ma Tôn bình tĩnh nói.
Nhưng trong giọng nói bình tĩnh này, lại lộ ra một cỗ sát khí ngút trời, Ô Hữu Đạo nghe xong sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
- Ma Tôn thứ tội, thuộc hạ lỡ lời... !
Ô Hữu Đạo sầm mặt lại.
- Vương Khả là Thần Long đường chủ do ta phong! Để Chu Hồng Y tới truyền chỉ, chính là muốn mang lời của bản tôn truyền đạt đến Ma Giáo, làm sao? Ngươi cảm thấy pháp chỉ của bản tôn có vấn đề? Đang chất vấn bản tôn?
Ma Tôn lạnh lùng nhìn về phía Ô Hữu Đạo.
- Ta, ta không có!
Sắc mặt Ô Hữu Đạo trở nên khó coi.
- Hiện tại Vương Khả chính là đường chủ Thần Long đường, đến đây! Không phải ngươi muốn bắt Vương Khả sao? Bắt cho bản tôn xem đi!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Thuộc hạ không dám!
Sắc mặt Ô Hữu Đạo cứng đờ.
Vương Khả ở bên cạnh lại kinh ngạc nhìn về phía Ma Tôn, đến cùng vị Ma Tôn này mạnh đến cỡ nào, chỉ một câu đã dọa cho Ô Hữu Đạo không dám phản bác? Quả nhiên không hổ là người đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn.
- Đa tạ Ma Tôn bênh vực lẽ phải!
Vương Khả lập tức cúi đầu về phía Ma Tôn.
Ma Tôn không để ý đến, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đột nhiên Sắc Dục Thiên ở nơi xa biến sắc.
- Hô!
Trong nháy mắt, Sắc Dục Thiên quay đầu bỏ chạy về phía chân trời, căn bản không dám nói nhảm chút nào, ánh mắt giống như tử vong lệnh của Ma Tôn, dọa cho Sắc Dục Thiên ngay cả Đại La Kim Bát cũng không để ý!
- Sắc Dục Thiên, đứng lại cho ta!
Cung Vi hét to một tiếng, đuổi theo.
Một bên khác, Chu Lâm cũng bị dọa cho khẽ run rẩy, quay đầu chạy về phía chân trời.