Vương Khả lại tỏ vẻ kỳ lạ, Mộ Dung Lục Quang một mực đổ thừa không đi, là muốn giúp ta? Lương tâm hắn phát thiện sao?
- Đừng nói nhảm với hắn, nhanh bắt Vương Khả lại!
Sắc Dục Thiên quát.
- Ầm ầm!
Trong nháy mắt Chu Lâm và Mộ Dung Lục Quang lại đại chiến lên, tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt, kiếm quang đầy trời, không ai nhường ai.
- Hừ, Sắc Dục Thiên, ngươi suy nghĩ lại chính ngươi một chút đi! Lén lén lút lút, quả nhiên không phải thứ gì tốt! Trả chồng cho ta!
Cung Vi trợn mắt nói.
Sắc Dục Thiên dữ tợn nói:
- Đàn bà điên, hừ, cho là ta không làm gì được ngươi sao?
Sắc Dục Thiên quay đầu nhìn huyết long dưới chân Vương Khả:
- Còn không tỉnh lại!
- Ngao!
Huyết long run lên, giống như sắp tỉnh lại.
- Thần Vương Ấn, Thần Vương Ấn, Thần Vương Ấn!
Vương Khả kêu lên.
- Oanh, oanh, oanh... !
Chỉ thấy, Vương Khả không ngừng dùng thần Vương Ấn đập lên huyết long giống như đắp đất, huyết long vừa mới được kích thích thức tỉnh, trong nháy mắt lại ngất đi.
- Vương Khả, có năng lực ngươi chiến một trận với huyết long của ta, cứ dùng pháp bảo mãi, tính là cái gì?
Sắc Dục Thiên trợn mắt, tức giận nói.
- Ngươi là một Nguyên Anh cảnh, bắt nạt ta là Kim Đan cảnh, còn có mặt mũi nói lời này sao?
Vương Khả khinh thường nói.
Sắc Dục Thiên:
-...
Vương Khả tiếp tục dùng Thần Vương Ấn nện huyết long, chỉ thấy, huyết long đang hôn mê tiếp tục hôn mê, không bao lâu, đầu đã không còn hình dáng.
Mặt Sắc Dục Thiên tối sầm lại:
- Trở về!
- Hiu!
Chỉ thấy, huyết long đang hôn mê lập tức bay trở về sau lưng Sắc Dục Thiên.
- Oanh!
Cung Vi dùng một quyền, đánh bay Sắc Dục Thiên lần nữa. Trong lúc nhất thời, hai người đại chiến ầm ầm, thiên băng địa liệt.
Sắc Dục Thiên đối chiến Cung Vi! Chu Lâm đối chiến Mộ Dung Lục Quang! Thử Vương đấu Xà Vương!
Tạm thời, Vương Khả đứng yên ổn ở trên tường thành, giống như rất an toàn.
Lúc này, trên ngọn núi phía xa, có một người đàn ông đang đứng, người này không phải người khác, mà chính là quốc sư của Đại Chu ngày xưa, đệ nhất đường chủ Ma Giáo.
Thương thế của đệ nhất đường chủ đã khôi phục, đứng ở trên ngọn núi, quan sát từ xa, hai mắt nhắm lại:
- Sắc Dục Thiên, sự kiên nhẫn của ngươi còn chưa đủ! A!
Đệ nhất đường chủ cười lạnh, nhìn về phía Phật Đầu Tự trong thành.
- Thánh tăng ở trong Phật Đầu Tự không đi ra? Vương Khả, Sắc Dục Thiên lại giúp ta kéo hết lá bài tẩy của ngươi ra, hiện tại, không có ai bảo vệ được ngươi rồi? Ta không cầm được Đại La Kim Bát? Nhưng nhất định ta động được ngươi! Ta bắt ngươi đi, không được sao?
Đệ nhất đường chủ cười lạnh nói.
Thời điểm đệ nhất đường chủ chuẩn bị nhắm vào điểm yếu của Vương Khả, đột nhiên lại có một đám người mặc áo đen giành trước.
- Hả? Còn có người sao? Chu Hồng Y?
Đệ nhất đường chủ cau mày dẫm chân xuống.
Chỉ thấy, Chu Hồng Y mang theo một đám hắc bào nhân hạ xuống chỗ Vương Khả.
- Chu đường chủ, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chu Hồng Y tỏ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả:
- Ta tới được một lúc rồi, vốn còn muốn nhìn ngươi làm trò cười, nhưng không nghĩ tới ngươi lại giao du rộng như vậy? Nguyên Anh cảnh chính đạo, cũng đang giúp ngươi?
- Ách, đều là các bằng hữu nể tình!
Vương Khả khiêm tốn nói.
Chu Hồng Y:
-...
Con mẹ nó ta đang châm chọc ngươi, ngươi không nghe ra sao?
- Chu đường chủ, à, còn có chư vị đà chủ, tại sao các ngươi có thời gian đến chỗ ta vậy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Chu Hồng Y thở dài:
- Vương Khả tiếp chỉ!
- Tiếp chỉ? Tiếp chỉ gì?
Vương Khả trợn mắt.
Chu Hồng Y, ngươi ầm ĩ như vậy là muốn chơi ta sao?
Chỉ thấy Chu Hồng Y lấy ra một quyển sách, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Khả:
- Là pháp chỉ của Ma Tôn, còn không mau tiếp chỉ!
Vương Khả biến sắc, pháp chỉ của Ma Tôn? Để làm gì? Chẳng lẽ muốn giết ta?
- A, ừ! Ma Tôn, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vương Khả lập tức cung kính cúi đầu.
Chu Hồng Y:
-...
Mẹ nó, ngươi cho rằng đây là thánh chỉ vương triều sao?
Đệ nhất đường chủ ở chỗ xa cũng không hiểu, ở thời khắc mấu chốt này, Ma Tôn ra pháp chỉ làm gì?
- Ma Tôn Thái m Ma Giáo có chỉ, 'Bản tôn được Chu Hồng Y đề cử, Vương Khả lập được đại công cho Ma Giáo, Chu Hồng Y xin bản tôn, Ma Giáo không thể không thưởng môn đồ có công, Chu Hồng Y xin bản tôn ban thưởng Vương Khả làm đường chủ, bản tôn đồng ý! Đặc biệt sắc phong Vương là đường chủ Thần Long đường, từ nay ngang hàng cùng chư đường chủ Ma Giáo, có thể mở đường, nạp phân đà! Đường chủ Thần Long đường!
Chu Hồng Y cao giọng đọc pháp chỉ.
Vì sao Chu Hồng Y mãi không chịu tuyên chỉ? Chính là vì bên trong pháp chỉ này cường điệu do mình đề cử, ta mẹ nó bệnh tâm thần hay sao, lại đề cử Vương Khả làm đường chủ? Ta chỉ thuận miệng nói, tại sao Ma Tôn ngươi lại tưởng là thật chứ? Chuyện này bảo ta về sau làm sao có mặt mũi gặp người khác ở Ma Giáo?
Chu Hồng Y đọc xong pháp chỉ, mặt sầm lại.
Vương Khả nghe xong cũng ngơ ngác. Không phải đến giết ta, mà là tới thăng quan cho ta? Ta Thành đường chủ?
- Chúc mừng Thần Long đường chủ!
Một đám đà chủ đi theo Chu Hồng Y cung kính cúi đầu.
- Ta Thành đường chủ? A? Ta thế mà Thành đường chủ? Chu Hồng Y, trước kia ta hiểu lầm ngươi, hoá ra, ngươi ủng hộ ta như vậy!
Vương Khả lập tức cảm kích nói.
Mặt Chu Hồng Y đen lại, ủng hộ ngươi cái rắm, ta bị ép buộc!
- Oanh!
Bỗng nhiên Sắc Dục Thiên và Cung Vi đang chiến đấu dừng lại, hai người đều khó mà tin nổi nhìn phía tường thành.
- Thần Long đường chủ? Chu Hồng Y, ngươi điên rồi? Ngươi cật lực tiến cử Vương Khả làm đường chủ Ma Giáo sao?
Sắc Dục Thiên kinh ngạc nói.
Làm sao Sắc Dục Thiên có thể nghĩ đến, Vương Khả mà mình nhìn không thuận mắt, lại ù ù cạc cạc trở thành đường chủ Ma Giáo chứ? Cấp bậc này giống như bản thân trước kia?
Vẻ mặt Cung Vi cũng co quắp lại, mẹ nó, những ngày này nghe đệ tử chính đạo nói Vương Khả nằm vùng ở Ma Giáo không dễ dàng, nhưng cái này gọi là không dễ dàng sao? Ngươi xem có người nào nằm vùng trở thành đường chủ chưa?
Lúc này mới bao lâu chứ? Cứ như này qua một đoạn thời gian nữa, không phải sẽ tấn thăng thành giáo chủ Ma Giáo ư?