Hiện tại tất cả mọi người trong thành đều nói ta thiếu nhân tình của ngươi!
Thử Vương ở nơi xa trên không trung cũng nhìn thấy Vương Khả.
- Vương Khả, ha ha ha, ngươi còn dám đi ra sao? Thánh tăng? Ha ha ha ha, hắn có thể phù hộ Chu Kinh sao? Các tiểu đệ chuột của ta, sẽ đào đất, ta muốn Chu Kinh bởi vì ngươi mà mất thành! Ha ha ha ha!
Thử Vương đứng ở giữa không trung cười to nói.
Mặc dù Thử Vương hận Vương Khả, nhưng không vội xông lên, dù sao, Thử Vương cũng không ngốc, lo lắng có mai phục. Nhưng các tiểu đệ chuột thì có thể.
Bởi vì có rất nhiều chuột, rất nhiều, Vương Khả ngươi căn bản giết không hết, hôm nay ta đồ thành, chỉ cần một nửa bách tính chết, cũng làm cho đệ tử Vương gia ngươi đánh mất nhân tâm, khiến ngươi không chiếm được vương triều Đại Chu, khiến ngươi khó chịu, như vậy ta liền vui vẻ!
- Oanh, yêu nghiệt, ta khuyên ngươi nên lạc đường quay đầu, nếu không, thánh tăng giận dữ, thì tất cả thử triều ngươi gọi đến sẽ bị hủy diệt hầu như không còn!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Vậy ngươi đến đây, thử triều của ta có thể chui xuống đất! Ngươi dìm nước hay hỏa thiêu đều vô dụng, ta xem hôm nay ngươi làm thế nào! Lừa dối đám bách tính này, có ý nghĩa gì sao? Hôm nay ta sẽ khiến bọn hắn chết ở trước mặt ngươi, để tất cả bách tính đều oán hận Vương gia ngươi, ha ha ha!
Thử Vương dữ tợn cười nói.
Vô số dân chúng vẫn lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả thở dài:
- Yêu nghiệt, chính ngươi chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách ta, vừa rồi ta lấy được một phần phù lục ở chỗ thánh tăng! Hiện tại, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của thánh tăng!
- Phù lục?
Thử Vương ở nơi xa sững sờ.
Chỉ thấy, bên cạnh Vương Khả có một cái tế đàn, Vương Khả dẫm lên tế đàn, một tay cầm một kiếm gỗ đào, một tay khác lấy ra giấy vàng vẽ hình gì đó không rõ.
Vương Khả dùng kiếm gỗ cắm lên giấy vàng, sau đó múa may một phen, đưa giấy vàng lên trên một ngọn nến đốt lên.
- Hôm nay Vương Khả, dựa vào phù lục thánh tăng ban cho, xin thần phật trên trời, hạ thần binh xuống! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Vương Khả uống một ngụm rượu, phù một tiếng, phun lên trên mộc kiếm, một mảng lớn hỏa diễm lập tức bùng lên.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngốc. Ngươi đang làm gì vậy?
- Nghiệt chướng, a di đà phật, phù lục của bần tăng có quan hệ gì với Thái Thượng Lão Quân! Ngươi khoác lác, có thể chú ý logic một chút hay không!
Bất Giới Hoà Thượng trong Phật Đầu Tự tức giận nhảy ngược lên.
- Ngốc nghếch!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Oanh!
Chỉ thấy, dưới nền đất thành nam, lập tức vang lên một tiếng thật lớn, từng tảng đất bị lật tung, dường như bên trong hố to, có một con cự xà nhô ra, cự xà ngẩng đầu, cao đến năm trượng, tính cả thân thể, chính là quái vật khổng lồ.
- Rắn, là rắn! Rắn thật lớn!
- Không phải một con rắn, mà là rất nhiều, rất nhiều, tại sao, tại sao lại như thế?
- Từ lòng đất bò ra?
...
...
...
Vô số dân chúng sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Xà Vương rống to một tiếng, hiệu lệnh vô số độc xà chui ra.
Rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt tạo thành cục diện đối chọi với thử triều.
Xà Vương rống to một tiếng, nhưng trong lòng mắng to không thôi.
- Mẹ nó, Vương Khả! Ngươi còn muốn ta trốn dưới lòng đất diễn kịch với ngươi sao? Diễn cái rắm, cái này có gì phải diễn chứ?
Vẻ mặt Xà Vương phiền muộn.
Thử Vương ở nơi xa cũng trừng mắt một cái:
- Là ngươi?
- Rống!
Xà Vương dữ tợn rống to.
- Tới thật đúng lúc, ta giết ngươi! Đưa Đan Anh cho ta!
Thử Vương trợn mắt rống to một tiếng.
- Ăn cho ta, ăn hết tất cả chuột, ăn không hết thì hạ độc chết, nhanh!
Xà Vương rống to một tiếng.
- Rống!
Vô số độc xà hét lớn.
Trong nháy mắt, hai đội quân đối chọi, ầm ầm va chạm.
- Ầm ầm!
Đại chiến bài sơn đảo hải nổ ra bên ngoài Chu Kinh.
Trong nháy mắt này Xà Vương và Thử Vương cũng quấn lấy nhau, rắn chuột chi chiến mở ra. Vô số dân chúng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Những con rắn kia, bò ra từ trong lòng đất sao? Chẳng lẽ là Vương Khả triệu hoán từ địa ngục đi lên?
- Nhất định là vậy rồi, phù lục thánh tăng có thể triệu hoán vô số độc xà từ địa ngục, vậy khẳng định có thể triệu hoán ác quỷ, có thánh tăng phù hộ, chúng ta sợ cái gì!
- Vương gia có thánh tăng phù hộ, có Địa Tàng Vương Bồ Tát phù hộ, còn ai phản đối?
- Ngày mai ta sẽ viết thư cho tất cả thân nhân nơi khác, để bọn hắn nhanh gia nhập vào Vương gia, đây là chiều hướng phát triển rồi!
- Vương triều Đại Chu, ta chỉ phục Vương gia!
...
...
...
Vô số dân chúng trở nên kích động.
Bất Giới Hoà Thượng ở trong Phật Đầu Tự, vẫn vì câu nói 'Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh' kia của Vương Khả mà tức giận.
Trương Chính Đạo ở một bên khuyên nhủ:
- Bất Giới Hoà Thượng, ngươi đừng kích động, từ lâu Vương Khả đã là nguời không lợi không làm, hắn ở đó khai đàn làm phép, chính là vì mê tín phong kiến, hắn đang muốn loại bỏ chướng ngại cho Vương gia quân! Qua hôm nay, các thế lực phản đối còn sót lại ở Chu Kinh, sẽ không phản đối nữa, đồng thời, các đại thành trì cũng sẽ nhận được tin tức rất nhanh!
- Đánh rắm, hắn hô Thái Thượng Lão Quân, nhưng cách làm của hắn lại là làm pháp, hắn hô thần tiên làm gì? Ta là thánh tăng Phật Môn! Hắn khoác lác triệu hoán độc xà từ địa ngục, tại sao phải hô Thái Thượng Lão Quân?
Bất Giới Hoà Thượng trợn mắt nói.
- Ách, vừa nãy Vương Khả hô Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh còn có một chút sát khí! Khẩu hiệu Phật Môn, quá ôn hòa, không thích hợp tuyên truyền trước mắt!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Bất Giới Hoà Thượng:
-...
- Ầm ầm!
Xà Vương, Thử Vương cắn xé lẫn nhau, Thử Vương từ Đan Anh đệ nhị trọng tụt về đệ nhất trọng, Xà Vương cũng là Đan Anh cảnh đệ nhất trọng, hai bên đánh nhau kẻ tám lạng người nửa cân.
Mấy ngày nay Xà Vương cũng không nhàn rỗi, hắn sai thuộc hạ triệu tập vô số độc xà ở xung quanh đến, tham dự vào đại chiến.
Trên mặt đất, dưới mặt đất, chỗ nào có chuột thì chỗ đó có rắn.
Vương Khả nói rắn chuột một ổ, chuột đào hang thì rắn cũng có thể chui vào, trong lúc nhất thời, chiến đấu hết sức kịch liệt.