Cúp cũng không quá quý trọng, nhưng ý nghĩa của nó lại khác, đây là nở mặt nở mày ở trước mặt các tiên môn lớn! Đây là nhận được sự thừa nhận của các tiên môn lớn! Cầm cúp này, tinh khí thần trên người đều sẽ khác. Sau này dựa vào cúp, bọn họ cũng có tư cách nói khoác!
Vương Khả tất nhiên suy nghĩ đến lòng hư vinh của mọi người, đồng thời lần này diệt nhiều yêu thú trong thời gian ngắn ngủi như vậy cũng khiến cho uy tín con cháu Vương gia chấn áp cả vương triều Đại Chu, làm cho con đường tranh bá của đại biểu tỷ vẻ vang, nhanh chóng.
Gần hai nghìn yêu thú đều nhờ có Vương Khả mà bây giờ giải quyết được, Vương Khả tất nhiên phải bày tỏ một chút.
Trả thù lao? Không có ý nghĩa, cho bao nhiêu mới thích hợp? Còn không bằng trao giải, cho một danh hiệu.
Vương Khả thống kê thành tựu của từng tiên môn khác nhau, đặt cúp đặc biệt, Vương Khả làm cho các đệ tử tiên môn đều có cúp! Chỉ cần là tiên môn tham gia hoạt động chém yêu lần này đều có thưởng!
Mọi người hài lòng, Vương Khả cũng hài lòng!
Đồng thời, Vương Khả làm người tổ chức giúp các đệ tử tiên môn lớn nêu cao tên tuổi ở Thập Vạn Đại Sơn, cũng nhận được khen ngợi nhất trí, Vương Khả có thể chắc chắn, lần sau lại có loạt hoạt động này, chỉ cần mình vừa mời, nhất định sẽ có người tới ghi tên nối liền không dứt.
Mà giờ phút này, đứng trong Phật Đầu Tự.
Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang, Bất Giới hòa thượng không tới tham gia, chỉ đứng ở một chỗ đài cao cách một bức tường nhìn cảnh tượng ồn ào náo động bên ngoài, trong giây lát cơ mặt giật giật một trận.
- Đại hội chém yêu lần thứ nhất? Vương Khả còn thật sự giỏi sai khiến người, mấy nghìn đệ tử tiên môn Thập Vạn Đại Sơn vì hắn mà chém yêu vội trước vội sau, hắn cho mấy cái cúp nát đã lừa gạt qua được?
Trên mặt Cung Vi lộ vẻ cổ quái nói.
- Cung điện chủ, ngươi sai rồi, Vương Khả nói ý nghĩa của những cái cúp này còn quý hơn tiền! Ngươi không thấy người được nhận thưởng đều coi như trân bảo ôm cúp vào trong ngực sao?
Trương Chính Đạo đứng bên cạnh nói.
- Đại hội chém yêu vớ vẩn gì chứ! Còn trao giải? Bên ngoài không phải đều là người ngu, đều mặc cho Vương Khả lừa dối chứ?
Mộ Dung Lục Quang nhìn Vương Khả thế nào cũng không vừa mắt.
- A di đà phật, Vương Khả làm cho tất cả mọi người vui sướng, có gì không tốt? Mọi người đều biết cúp này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có quan trọng không? Bọn họ tranh nhau chút khi thế! Vì thể diện! Vương Khả để bọn họ tăng thêm mặt mũi! Cái khác cũng không quan trọng! Vương Khả thí chủ quả nhiên có tuệ căn!
Bất Giới hòa thượng thở dài nói.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi sẽ không phải muốn khuyên Vương Khả xuất gia làm hòa thượng chứ?
Cung Vi tò mò nói.
- A di đà phật, ta cũng muốn, nhưng quan trọng là ta khuyên không được!
Bất Giới hòa thượng cười gượng nói.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi bỏ ý niệm này đi! Vương Khả là người háo sắc như thế, sao có thể làm hòa thượng được?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Vương Khả thí chủ? Háo sắc? Sao ta nhìn không ra. Mấy ngày qua có nhiều thiếu nữ thí chủ tới, ta cũng không thấy Vương Khả liếc nhìn nhiều?
Bất Giới hòa thượng tò mò nói.
- Vương Khả đang kén chọn đấy. Hắn nói hắn muốn tìm người khiến hắn tóe đện! Tuy ngươi không biết nhưng Mộ Dung Lục Quang biết. Mỗi lần Vương Khả tìm bạn gái, Mộ Dung Lục Quang đều muốn cướp đi nhưng không cướp được, mỗi lần đều chọc cho bản thân mình tức giận!
Trương Chính Đạo nói.
- Ngươi thối lắm!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Chẳng lẽ không đúng sao? U Nguyệt Công Chúa, Trương Ly Nhi! Có lần ngươi chẳng giận sôi gan?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Ngươi còn vu oan ta nữa, đừng trách ta chém ngươi!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Được, được, được, ta không nói nữa, được chưa! Nhưng thời gian trước Vương Khả có làm quen được với một người bạn gái còn rất xinh đẹp đấy. Lần sau ngươi gặp được, cần phải kìm chế một chút!
Trương Chính Đạo khuyên nhủ.
- Ngươi tưởng ta là ai chứ?
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Vương Khả lại có bạn gái à? Là Long Ngọc ngươi đã nhắc tới trước đó sao?
Cung Vi tò mò nói.
- Đương nhiên, Vương Khả bảo vệ rất kỹ! Ta muốn làm quen một chút cũng không cho! Phi! Đồ trọng sắc khinh bạn!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Long Ngọc?
Mộ Dung Lục Quang tò mò nói.
- A, tới rồi, lại có thể tới rồi? Má nó, miệng ta là miệng gì vậy! Đã khai quang rồi sao? Nói ai thì kẻ đó tới à?
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
Bên ngoài tường rào, buổi lễ trao giải đã kết thúc. Vương Khả cùng một đám đệ tử tiên môn lại ăn uống linh đình. Nhưng đang ăn uống dở, ánh mắt Vương Khả đột nhiên sáng lên lộ vẻ mừng như điên.
Dưới cây cổ thụ cách đó không xa có một cô gái đang đứng cười. Đó không phải Long Ngọc thì là ai?
Vương Khả vui mừng bất ngờ để chén rượu xuống, nhanh chóng tới đón:
- Long Ngọc, sao ngươi lại tới đây?
- Vương Khả, chỗ ngươi thật náo nhiệt!
Long Ngọc vừa cười vừa nói.
- Làm gì có, chỉ là một buổi tụ hội mà thôi! Sao ngươi lại tới đây? Ngươi có nhiệm vụ gì sao?
Vương Khả tò mò nói.
- Không, ta đặc biệt tới thăm ngươi thôi!
Long Ngọc vừa cười vừa nói.
- Thăm ta à?
Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên.
Chu Kinh, quảng trường Đầu Phật! Trong một nhà dân tối tăm gần đó.
Lúc này, người trong nhà đã ngất đi, ở trước cửa sổ chỉ có một con rắn dài một trường đang quấn quanh, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía quảng trường Đầu Phật!
- Vương Khả, Xà Vương ta đã làm vững chắc tu vi! Đến bây giờ mới tới tìm ngươi, Ngươi chờ sốt ruột lắm à? Ngươi cứ chờ quỳ xuống dập đầu cho ta, sau đó dâng tất cả tài bảo của ngươi cho bản đại vương, ha ha ha ha!
Xà Vương cười dữ tợn.
Nó phun lưỡi rắn, hận không thể lập tức xông ra tìm Vương Khả tính sổ.
Nhưng quảng trường Đầu Phật đông người làm vẻ mặt Xà Vương khó coi.
- Sao nhiều người vậy? Buổi lễ trao giải à? Trao giải em gái ngươi đấy! Vương Khả, sao mỗi lần gặp ngươi đều có chuyện ly kỳ cổ quái vậy? Các ngươi có nhiều đệ tử tiên môn như vậy cùng chơi đùa gì với Vương Khả thế?
Xà Vương buồn bực nhìn đài nhận thưởng phía xa.