Sắc Dục Thiên trừng mắt nhìn về phía Chu Lâm.
- Vâng! Tất cả yêu thú Liên Hoa Huyết Quật thả sang cho Chuột Vương, để Chuột Vương đi nhằm vào Vương Khả, nhưng… nhưng ai có thể ngờ được trong hơn hai tháng đã hoàn toàn chết sạch, không chừa lại một tên, tất cả đều chết sạch! Chết hết thì cũng thôi, không một tên nào trong đám thuộc hạ của Vương Khả bị các yêu thú ảnh hưởng!
Cơ mặt Chu Lâm giật giật.
- Súc sinh đúng là súc sinh! Đồ phá của này!
Sắc Dục Thiên chỉ có thể tức giận mắng.
Hắn còn mong dựa vào Chuột Vương đi làm Vương Khả khó chịu, nhưng giờ ai mới khó chịu?
- Không phải ngươi cũng phái người đi ủng hộ một quân phiệt mới chống lại Vương Khả sao? Mấy tháng qua, hiệu quả thế nào?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Chu Lâm:
-...
- Sao vậy?
Sắc Dục Thiên nghi ngờ nói.
- Ta cũng không biết tại sao, đám quan viên của vương triều Đại Chu bỗng nhiên nổi điên thần phục con cháu Vương gia, đặc biệt có một vài lão thần lợi dụng mối quan hệ của mình, bảo môn sinh của mình đều ủng hộ con cháu Vương gia. Cho nên ta ủng hộ một biểu huynh bên họ mẹ khởi nghĩa nhưng không ai hưởng ứng. Cho dù ta tự mình viết thư cho một vài quan viên, bọn họ, bọn họ cũng bỏ mặc! Hiếm lắm mới có người hồi âm lại từ chối, nói cái gì mà hắn muốn đứng giữa trời đất, bán mạng vì dân chúng, vì tuyệt học của thánh hiền đời sau, giữ thái bình cho muôn đời! Má nó!
Chu Lâm hầm hừ nói.
Sắc Dục Thiên:
-...
Hai người đều im lặng một hồi lâu.
- Mà thôi, ta và ngươi cũng sắp lành vết thương, cứ để Vương Khả nhảy nhót thêm một thời gian! Cho dù lúc này con cháu Vương gia tranh bá thiên hạ có thành quả lớn thì sao chứ? Qua ít ngày nữa, chúng ta hoàn toàn khôi phục lại cùng đi tới Chu Kinh, thu hồi Đại La Kim Bát của ta, chém Vương Khả. Ta xem tới lúc đó con cháu Vương gia của hắn còn tranh bá thiên hạ thế nào! Không có cường giả tiên môn ở sau lưng chống đỡ, chúng vĩnh viễn chỉ là lục bình không có rễ!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Đúng, ta cũng nghĩ vậy. Cứ để cho Vương Khả nhảy nhót thêm một thời gian đi!
Chu Lâm hung ác nói.
---------
Trong một đại điện khác.
Chuột Vương hầm hừ nhìn quạ đen trước mặt.
- Cái gì gọi là ta thua hết đám yêu thú kia? Chuyện này có thể trách ta được sao? Ta bị tên Vương Khả khốn kiếp này hại thôi, ngươi trách gì ta chứ?
Chuột Vương tức giận nói.
- Gần hai nghìn yêu thú, trong đó có mấy trăm đều có tu vi Kim Đan Cảnh, vậy mà không còn nữa?
Quạ đen trầm giọng nói.
- Hừ, là đám đệ tử chính đạo kia phát điên, tới giết nhiều yêu như vậy, có thể trách ta được sao? Trước đây cũng không thấy bọn họ tích cực như vậy. Vương Khả chỉ làm một Trảm Yêu Bảng, bọn họ đều phát điên!
Chuột Vương buồn bực nói.
- Mà thôi, ngươi không có năng lực lĩnh binh thống soái, sau này cũng không cần rầu rĩ những thứ này nữa. Dù sao những yêu thú đó đều chết sạch! Hơn nữa, thương thế ta cũng sắp lành rồi. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình ra tay, ngươi cũng đừng gây sức ép nữa!
Quạ đen trầm giọng nói.
- Sao lại bảo ta không có năng lực lĩnh binh thống soái? Sao ta phải để yên? Má nó, chuyện lần này có thể trách ta sao?
Chuột Vương buồn bực kêu lên.
Thế nhưng quạ đen căn bản không để ý tới Chuột Vương, vỗ cánh bay đi.
- Má nó!
Chuột Vương buồn bực chửi nhỏ.
So với thời gian bị thương thê thảm trước đó, lần này bị người một nhà khinh bỉ mới tổn thương nhất. Dựa vào đâu mà các người đều trách ra? Ta lại không phạm sai lầm gì!
Lúc Chuột Vương hầm hừ giậm chân, mấy con chuột đi tới.
- Đại vương, bây giờ chúng ta còn phải nhằm vào con cháu Vương gia nữa không?
Một con chuột lo lắng nói.
- Nhằm vào? Lấy cái gì mà nhằm vào? Hừ, hừ, hừ! Tức chết ta rồi!
Chuột Vương hầm hừ nói.
- Nếu không… thì thôi vậy?
Con chuột này hỏi.
- Chuyện nhỏ! Nhằm vào con cháu Vương gia thất bại, tuy đường chủ số một nói qua mấy ngày có thể tự mình đối phó với Vương Khả, nhưng ta vẫn không nuốt trôi được cơn giận này. Dựa vào đâu chứ? Sao Chuột Vương ta lại không có năng lực? Hừ, cho dù ta không giết sạch được con cháu Vương gia, ta cũng có thể làm Vương Khả buồn nôn! Làm hắn phải ứng phó mệt mỏi!
Chuột Vương trầm giọng nói.
- Hả?
Con chuột này tò mò nói.
- Khu cực nhân loại sinh sống có nhiều nhất là gì? Nhiều nhất chính là chuột! Các ngươi là yêu chuột đã mở linh trí nhưng vẫn vô số con chuột cấp thấp hơn chưa mở linh trí, triệu tập lại cho ta, triệu hồi chuột ở bốn phương tám hướng qua đây. Ta muốn phát động một trận chuột triều, để bọn họ biết, cho dù có đệ tử tiên môn thì thế nào? Ta có đại quân trăm vạn chuột triều, đại quân ngàn vạn chuột triều, ta xem bọn họ chém thế nào!
Chuột Vương trầm giọng nói.
- Vâng!
Con chuột này đáp một tiếng.
--------------
Chu Kinh, Phật Đầu Tự!
Lúc này, bên ngoài Phật Đầu Tự đang bày tiệc rượu! Vương Khả mời đại biểu các tiên môn lớn trên Trảm Yêu Bảng tới thăm dự bữa tiệc. Trong giây lát, bọn họ ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.
Lần này có mấy ngàn đệ tử tiên môn tới tham gia chém yêu, những đệ tử tiên môn tu vi thấp tất nhiên không có tư cách đến đây. Ở đây đều là những đại biểu Kim Đan Cảnh đã có con số lên tới hơn trăm người, tiệc rượu bày ra hơn tám mươi bàn.
- Các vị, đại hội chém yêu lần thứ nhất đã kết thúc, ác yêu đều đã đền tội. Ở đây, ta trao giải cho mọi người đều trải qua đánh giá công bằng chính trực, vừa rồi là phần thưởng cho tổng số lượng yêu chém được nhiều nhất. Tiếp theo, còn có phần thưởng số lượng chém yêu nhiều nhất trong ngày! Phần thưởng phẩm chất chém yêu cao nhất trong ngày! Phần thưởng đoàn đội chém yêu hợp tác tốt nhất thưởng… còn có…!
Vương Khả đứng ở trên một cái đài cao, trao giải cho từng đệ tử tiên môn.
Trong giây lát, vừa uống rượu vừa nhận thưởng thực sự làm cho một đám đệ tử tiên môn kinh ngạc. Còn có thể làm như vậy sao? Vương huynh đệ thật biết cách chơi!
Mọi người nghe nói Vương Khả mời tới nhận thưởng, còn tưởng tập trung một lát thôi, ai ngờ còn có nhiều thứ như vậy?
Mỗi người đều hài lòng nhận thưởng, đồng thời Vương Khả còn làm hỏi đáp nhận thưởng ngắn gọn, làm cho người nhận thưởng cũng thật vui vẻ ôm cúp xuống.