Vương Khả:
-...
Ngươi không thể chơi xấu như thế được. Má nó, ít nhất phải cho ta chút lợi ích chứ! Lợi ích gì cũng không có, ngươi còn trở mặt à?
Vào lúc Vương Khả đang phiền muộn, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng phật hiệu.
- A di đà phật!
Một tiếng phật hiệu vang lên sau lưng Vương Khả.
Vương Khả hơi ngẩn người. Chẳng phải Bất Giới hòa thượng đang chiến đấu với Quốc sư ở ngoài thành à? Ai đang kêu vậy?
Vương Khả vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy Sắc Dục Thiên ngồi xếp bằng, chắp hai tay trước ngực, trong mắt đầy từ bi.
- Sắc Dục Thiên?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Bần tăng là Giới Sắc!
Sắc Dục Thiên chắp hai tay trước ngực nói.
- Ha ha, Giới Sắc hòa thượng, ngươi chặn được tâm ma rồi? Tốt quá!
Vương Khả bất ngờ, đi lên phía trước.
- Tướng công? Khụ khụ khụ!
Cung Vi kinh ngạc nhìn về phía Giới Sắc hòa thượng.
- Vương Khả thí chủ, đã lâu không gặp?
Giới Sắc hòa thượng cười nói.
- Còn nói đã lâu không gặp, ngươi hại ta thật thảm, ngươi có biết không? Lần trước đã nói rõ là ta hộ tống ngươi đi Liên Hoa Huyết Quật tìm về tất cả lực lượng, ngươi đưa tất cả tài vật của Liên Hoa Huyết Quật cho ta, kết quả, ngươi khôi phục lại tu vi thì biến thành Sắc Dục Thiên, ngươi bảo ta phải làm thế nào? Lợi ích của ta đây?
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đặc biệt xin lỗi, tâm ma ra vây khốn, ta cũng không thể làm gì được!
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
- Được, không nói những chuyện đó nữa. Trên người ngươi có thứ tốt gì, có bao nhiêu tiền thì đưa cho ta trước, để ta hồi lại chút máu đã. Lần này, ta thua thiệt lớn lắm!
Vương Khả lập tức giơ tay đòi tiền.
Giới Sắc hòa thượng:
-...
Ngươi không chờ được sao? Không thấy ta bị thương thành như vậy à? Còn đòi tiền ta? Ngươi có lòng thương hay không?
- A di đà phật, lúc này trên người bần tăng không có vật gì cả!
Giới Sắc hòa thượng nói.
- Không cần lý do. Ta nhớ trong lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Trì Động, trong đó có rất nhiều pháp bảo, linh thạch. Sau đó Sắc Dục Thiên ra khỏi Huyết Trì Động thì chẳng còn gì nữa! Bây giờ, sao ngươi có thể không có gì được? Đồ đâu? Đi đâu rồi?
Vương Khả lập tức sốt ruột.
Trong lúc nóng nảy, Vương Khả trực tiếp ra tay lục soát trên người Giới Sắc hòa thượng.
Giới Sắc nhìn thấy Vương Khả móc túi của mình một cách thành thạo như vậy thì cơ mặt giật giật, thật muốn một chưởng đánh chết tên Vương Khả khốn kiếp này, nhưng chỉ có thể cố nhịn xuống.
- Vương Khả, đủ rồi! Ngươi còn lục soát tướng công ta nữa, ta khôi phục lại vết thương sẽ đánh chết ngươi!
Cung Vi trừng mắt tức giận nói.
- Chà, ha ha ha, thật ngại quá, Cung điện chủ, ngươi cũng đừng nóng giận, ta cho rằng Giới Sắc đại sư thích ta làm như thế, ta thu tay, thu tay đây!
Vương Khả xấu hổ thu tay phải của mình lại.
Cung Vi:
-...
Giới Sắc:
-...
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, thật sự xin lỗi!
Giới Sắc hòa thượng cố nén phiền muộn, xin lỗi.
- Ái chà, không sao, không tính là gì! Sau này Giới Sắc đại sư bù lại cho ta là được rồi!
Vương Khả lập tức cười nói.
Giới Sắc:
-...
Trong lúc Vương Khả nói chuyện, Giới Sắc cố nén cơn giận, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài thành.
- Ngoài thành là... ? Sư tôn của ta?
Giới Sắc hòa thượng nhíu mày kinh ngạc nói.
- Không sai, là sư tôn của ngươi, nhưng bây giờ hắn rất lợi hại, triệu hồi ra Ultra..., triệu hồi ra tượng phật bằng đá đại chiến với Quốc sư, sư tôn của ngươi cũng giỏi lắm. Trước đây, chúng ta đều đánh giá thấp hắn rồi!
Vương Khả giải thích.
Giới Sắc hòa thượng ngẫm nghĩ, sau đó chắp hai tay trước ngực:
- A di đà phật!
Sau khi đọc phật hiệu xong, Giới Sắc hòa thượng bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía Đại La Kim Bát trong tay của Vương Khả.
- Vương Khả thí chủ?
Giới Sắc hòa thượng muốn nói lại thôi.
Vương Khả bị gọi thì sửng sốt:
- Đại sư, ngươi gọi ta à? Ngươi muốn hạt dưa của ta sao? Đây, ta cho ngươi một vốc! Vừa ăn hạt dưa, vừa xem người khổng lồ ngoài thành đại chiến mới càng khoái!
Giới Sắc hòa thượng nhìn nắm hạt dưa trong lòng bàn tay, lại nhìn vẻ thờ ơ củaVương Khả. Cơ mặt hắn lại giật giật, lúc này chỉ hận không thể ném nắm hạt dưa vào mặt Vương Khả.
Má nó, ta cần nắm hạt dưa sao? Ta cần Đại La Kim Bát kìa. Ngươi không nhìn ra ánh mắt của ta sao?
- Vương Khả thí chủ, Đại La Kim Bát trong tay ngươi?
Giới Sắc hòa thượng tiếp tục nhắc nhở.
- Hả? Cái bát vàng này à? Dùng để đựng hạt dưa thì vừa khéo. Ngươi xem, bỏ một vốc hạt dưa vào, ta không cần phải móc từ trong người ra nữa!
Vương Khả giấu đi.
Cách đó không xa, Cung Vi vàMộ Dung Lục Quang đều trợn trừng mắt nhìn. Hai người khiếp sợ tới mức ngây người, người khác sống chết cướp Đại La Kim Bát, ngươi lại dùng để đựng hạt dưa?
Giới Sắc hòa thượng khẽ run lên, hiển nhiên đang tức giận nhưng cố ép xuống, bình tĩnh nói:
- Đại La Kim Bát này hẳn là của ta đi?
- Ngươi à?
Vương Khả sửng sốt.
- Không sai, Đại La Kim Bát là của ta. Gia sư bảo ngươi bảo quản thay! Bây giờ, ta lại ở đây. Làm phiền ngươi đưa Đại La Kim Bát cho ta được không?
Giới Sắc hòa thượng nhìn về phía Vương Khả, trịnh trọng nói.
Vương Khả nhìn Giới Sắc hòa thượng lại nhìn Đại La Kim Bát trong tay, khẽ nhíu mày.
- Sao vậy? Không phải vừa rồi ngươi không muốn quản lý Đại La Kim Bát thay à? Bây giờ vật về nguyên chủ, không phải rất tốt sao?
Giới Sắc hòa thượng nhìn về phía Vương Khả với vẻ chờ mong.
- Bây giờ ta cảm thấy quản lý hộ Đại La Kim Bát cũng không phiền lắm! Ngược lại, vì sao ngươi nói Đại La Kim Bát là của ngươi?
Vương Khả nhíu mày không hiểu nói.
- A di đà phật, Đại La Kim Bát này đã nhận ta là chủ, là đồ của ta!
Giới Sắc hòa thượng trịnh trọng nói.
- Nhưng bây giờ nó ở trong tay ta. Ta quản lý hộ Bất Giới hòa thượng, chứ không phải quản lý hộ ngươi! Ta phải trả cũng là trả cho Bất Giới hòa thượng! Tại sao phải đưa cho ngươi?
Vương Khả giấu Đại La Kim Bát vào trong người.
Giới Sắc:
-...
- Vương Khả thí chủ, ý sư tôn của ta là bảo ngươi đưa cho ta!
Giới Sắc không nhịn được nói.
- Đùa kiểu gì vậy? Bất Giới hòa thượng bảo ta quản lý hộ Đại La Kim Bát, lát nữa ta có thể tìm hắn đòi phi quản lý hộ! Đưa cho ngươi? Ngươi có thể cho ta cái gì chứ?