Nó phát ra ánh vàng rực rỡ, giống như một cái bát vàng nằm trong tay của Vương Khả vậy.
Vương Khả nhìn Đại La Kim Bát trong tay với vẻ mặt mờ mịt:
- Ngươi có bệnh à? Ngươi đưa cho ta ngay trước mặt mọi người làm gì? Đánh trống truyền hoa sao? Ta truyền cho ai đây?
- Vương Khả, đưa Đại La Kim Bát cho ta!
Ngoài thành, Quốc sư rống to một tiếng.
- Ở đây không phải nơi ngươi nên tới, ngươi cần phải đi! Như Lai Vô Lượng!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Ầm!
Tượng phật bằng đá ầm ầm đánh ra một quyền vào trên thân pháp tướng của Quốc sư. Trong giây lát, cuộc chiến đấu ngoài thành càng thêm ác liệt.
Mà ở trong thành, rất nhiều đệ tử tiên môn đều nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả còn chưa kịp cắn dưa, nhìn Đại La Kim Bát trong tay mà biến sắc:
- Làm sao đây? Đưa thứ này cho ta làm gì?
- Khụ khụ, Vương Khả, cho ngươi, ngươi tạm thời cất đi! Hắn là của tướng công ta, au này ngươi trả lại cho tướng công của ta!
Cung Vi suy yếu kêu lên.
- Đừng, ta có bệnh, giữ kho cho các ngươi lại đâu không có tiền lương, ngươi muốn thì cho ngươi đấy!
Vương Khả lập tức ném Đại La Kim Bát về phía Cung Vi.
- Cũng tốt!
Cung Vi khẽ gật đầu.
Nhưng Đại La Kim Bát bay ra ngoài chưa được một trượng, lại đột nhiên bay trở về trong tay Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Cung Vi:
-...
- Khụ khụ, ngươi đang làm gì vậy?
Mộ Dung Lục Quang nhìn về phía Vương Khả với vẻ không hiểu.
Ngươi không phải muốn đưa cho Cung Vi sao? Lại kéo về làm gì?
- Không phải ta kéo nó về, là tự nó bay trở về! Chuyện không liên quan tới ta!
Vương Khả nói.
Vương Khả nói xong lại ném Đại La Kim Bát ném ra.
- Phù… ầm!
Nhưng nó bị ném ra không đến mười trượng lại bay trở về Trong lòng bàn tay của Vương Khả.
- Đây… đây… đây là tình huống gì vậy? Ngươi tính ăn vạ trong lòng bàn tya của ta, không chịu đi à?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Đại La Kim Bát còn có thể trở lại trong tay ta? Vì sao?
- Vương Khả, ngươi đang đùa chúng ta sao? Ngươi ném mau qua cho ta! Khụ khụ khụ!
Mộ Dung Lục Quang không tin nói.
- Ngươi không tin? Vậy ngươi thử xem!
Vương Khả ném mạnh Đại La Kim Bát về phía Mộ Dung Lục Quang.
- Phù!
Đại La Kim Bát bay về phía Mộ Dung Lục Quang. Mắt Mộ Dung Lục Quang lập tức sáng lên, trong lòng thầm vui mừng. Tên ngốc nhà ngươi, bảo vật như vậy còn muốn ném ra ngoài? Ngươi không cần thì cứ cho ta đi, ha ha ha!
Nhưng khi Mộ Dung Lục Quang sắp nắm được Đại La Kim Bát, Đại La Kim Bát bỗng nhiên tăng tốc, lập tức lướt qua hai bàn tay Mộ Dung Lục Quang còn chưa kịp khép lại.
- Ầm!
Đại La Kim Bát đập mạnh trên sống mũi của Mộ Dung Lục Quang, phát ra tiếng va chạm mạnh. Cú va chạm này làm đàu Mộ Dung Lục Quang lập tức chấn động, suýt nữa bất tỉnh. Đồng thời, máu mũi giàn giụa be bét đầy mặt.
- Vèo!
Đại La Kim Bát lại hóa thành một tia sáng bay trở về trong lòng bàn tay của Vương Khả.
- Ngươi xem, ta nói thật. Nó cứ ở trong tay ta không đi! Chuyện không liên quan tới ta! Ơ? Mộ Dung Lục Quang, lỗ mũi của ngươi lõm xuống rồi?
Vương Khả đột nhiên sợ hãi kêu lên.
- Đại La Kim Bát đánh gãy mũi của Mộ Dung Lục Quang!
Cung Vi mờ mịt nói.
Cung Vi cũng không có cách nào hiểu được, Mộ Dung Lục Quang là Nguyên Anh cảnh a, mũi dễ gãy như vậy à?
- Ong ong oong!
Trong đầu Mộ Dung Lục Quang chấn động, qua một lúc lâu mới tỉnh lại.
- Cái này vẫn có hiệu quả đập choáng à?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Đại La Kim Bát.
- Vương Khả, ngươi ám toán ta!
Mộ Dung Lục Quang che lỗ mũi đang chảy máu, cả giận nói.
- Má nó, ta đã nói cho ngươi biết trước rồi, ngươi không đón được còn nói ta ám toán ngươi cái gì chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi!
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Nếu không thì lại một lần nữa?
Vương Khả hỏi.
- Tới đi!
Mộ Dung Lục Quang hung ác nói.
Vương Khả lại ném mạnh Đại La Kim Bát ra. Mộ Dung Lục Quang đang chuẩn bị đón lấy, Đại La Kim Bát lại đột nhiên tăng tốc.
- Keng!
Đại La Kim Bát dường như đã xác định chuẩn mũi của Mộ Dung Lục Quang, ầm ầm đập xuống. Mộ Dung Lục Quang hét thảm một tiếng, mũi càng bắn ra máu tươi nhiều hơn, biến dạng một cách đáng sợ. Sau đó, Đại La Kim Bát lại bay trở về trong tay Vương Khả.
- Ngươi xem, chuyện không liên quan tới ta!
Vương Khả nói.
Mộ Dung Lục Quang che cái mũi đang rất đau, trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi, ngươi!
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi đừng kêu nữa, chuyện này không trách Vương Khả được! Ngươi đang bị thương nặng, cánh tay không có sức nên không bắt được Đại La Kim Bát, còn muốn đổ lỗi gì chứ? Bất Giới hòa thượng đã sử dụng phật pháp cố định Đại La Kim Bát cho Vương Khả quản lý hộ. Trừ khi chủ nhân của Đại La Kim Bát đến đây, bằng không cho dù ngươi đoạt lấy đi, Đại La Kim Bát cũng sẽ bay trở về trong tay Vương Khả!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Sao… sao có thể như vậy được!
Mộ Dung Lục Quang nói với vẻ mặt khó coi.
- Vương Khả, ngươi quản lý hộ một thời gian đi!
Cung Vi nhìn về phía Vương Khả.
- Dựa vào cái gì chứ? Má nó, trong lúc quản lý thay, an toàn tính mạng của ta phải làm sao? Việc riêng tư của ta lại thế nào? Chuyện này không có lợi ích! Ta cần cái chén vỡ này làm gì?
Vương Khả lập tức tức giận nói.
Cơ mặt Cung Vi giật giật. Má nó, bảo vật mà người khác tranh đoạt bể đầu chảy máu, ngươi lại ghét bỏ thành như vậy? Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào hả?
- Cung điện chủ, ngươi lấy đi, lấy đi, ta không cần nó!
Vương Khả lập tức cầm Đại La Kim Bát bước lên.
- Ta mà cầm được thì còn nói nhiều với ngươi như vậy làm gì?
Cung Vi trợn mắt nói.
- Nhưng ta cũng không thể dùng an toàn tính mạng ra bảo vệ Đại La Kim Bát này một cách vô nghĩa được, mạng của ta cũng là mạng đấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Cung Vi trợn mắt nói.
- Nếu không, ngươi theo ta quay về Thiên Lang tông, đáp ứng chuyện chúng ta đã nói?
Vương Khả nói với vẻ mong đợi.
Cung Vi đen mặt, mẹ nó, ngươi chờ ta ở đây à?
- Nằm mơ! Vương Khả, ngươi có quản lý thay hay không thì liên quan gì đến ta! Dù sao ta cũng không quan tâm!
Cung Vi trợn mắt nói.