Quốc sư bỗng nhiên cười lạnh nói.
Một khí tức khủng khiếp bao phủ lấy Vương Khả giống như phong tỏa hắn vậy. Vương Khả biến sắc, mình bị Quốc sư để mắt tới?
- Quốc sư, ngươi để mắt tưới ta làm gì? Ta lại không chọc giận ngươi!
Vương Khả buồn bực nói.
- Không trêu chọc ta sao? Phân thân của ta cũng bị hủy vì ngươi, còn có lông chim vàng của ta nữa. Vương Khả, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại có thể tự mình tới Chu Kinh. Tốt, tốt, tốt, vậy ngươi hãy cùng hắn ở lại đây đi!
Quốc sư cười lạnh nói.
- A, ngươi không nói, ta thiếu chút nữa quên mất, ta còn có một sợi lông chim vàng!
Vương Khả lập tức lấy ra lông chim vàng.
Quốc sư:
-... !
- Tới đi, Quốc sư, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận, nếu ngươi dám ra tay với ta, ta cũng có Như Lai Thần Cước!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Phù!
Đột nhiên, phía sau lưng Như Lai Phật Tổ xuất hiện cặp cánh tay thứ năm, đôi Như Lai Thần Chưởng ầm ầm lao về phía Vương Khả.
- Má nó, ngươi thật sự tới à? Một trăm vạn cân linh thạch đấy. Lần này lão tử thua thiệt lớn! Như Lai Thần Cước!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
Trong khi nói chuyện, hắn chợt phát động lông chim vàng, trọc chân nguyên cuồn cuộn tràn vào trong đó.
Đột nhiên, lông chim vàng xuất hiện một Như Lai Thần Cưới cực lớn nghênh đón.
- Ầm!
Trọc chân nguyên dẫn động Như Lai Thần Cước vừa ra, chân thối chua loét hóa thành khí tức màu vàng nồng đậm lập tức che trời lấp đất trào về phía Quốc sư.
Chân chưa đến, mùi vị quen thuộc này đã tới trước. Hơn nữa, kỳ lạ là cho dù Quốc sư phát động vòng cương khí bảo hộ, chân thối lại có thể không để ý tới vòng cương khí bảo hộ, tràn ngập toàn thân Quốc sư.
- Lại là cái mùi này? Vì sao, vì sao đều là lông chim vàng, ngươi phát động ra lại có mùi chân thối? Tại sao lại như vậy?
Quốc sư cố nén cảm giác buồn nôn, tức tối quát.
- Ầm!
Hai Như Lai Thần Chưởng ầm ầm giống như ôm chân thối vào lòng bàn tay.
Ôm chặt tới mức giữ chân thối giữ không trung.
- Làm sao có thể như vậy được? Tại sao có thể như vậy được? Sao Như Lai Thần Cước của ta có thể bị ôm lấy, nhanh đạp đi!
Vương Khả sốt ruột.
Thế nhưng, hai Như Lai Thần Chưởng ôm chặt lấy nó, làm Như Lai Thần Cước của Vương Khả không thể tiến lên tấc nào.
- Không phải lực lượng của bản thân ngươi thì vĩnh viễn đừng ôm kỳ vọng quá lớn, Vương Khả, Như Lai Thần Cước này của ngươi đã không có hiệu quả nữa rồi! Vỡ!
Quốc sư cười lạnh nói.
- Két két két két!
Chỉ thấy Như Lai Thần Cước của Vương Khả vỡ nát, thật giống như bị hai Như Lai Thần Chưởng bóp nát vậy.
Vương Khả nhìn thấy vậy, xong đời, tuyệt chiêu của ta không có tác dụng à?
- Ha ha ha ha ha, chà, chuyện gì xảy ra?
Quốc sư đang cười to chợt cứng người.
Chỉ thấy thời điểm Như Lai Thần Cước bị bóp nát và vỡ ra, nhanh chóng hóa thành sương mù màu vàng cuồn cuộn nổ tung vậy. Bịch một tiếng, khói thuốc che trời lấp bao phủ Quốc sư, bao phủ Như Lai Phật Tổ mười cánh tay, bao phủ Đại La Kim Bát, bao phủ tất cả mọi thứ ở đây.
Mùi chân thối chua loét lập tức bao phủ bốn phương tám hướng.
- Ọe!
Dân chúng trong thành gần đấy lập tức nôn khan một trận.
Như Lai Thần Cước của Vương Khả bị bóp nát, ai có thể dự đoán được nó nổ xong lại có thể hóa thành mùi chân thối nồng đến mức làm người ta tuyệt vọng?
Cảnh tượng như vậy khiến ngay cả Vương Khả cũng không ngờ được. Tại sao trọc chân nguyên của mình kết hợp với Như Lai Thần Cước lại phát sinh sự biến đổi hoá học này?
Đây là vũ khí hoá học à?
Sương mù màu vàng nổ tung, nhiều dân chúng trong thành gần đấy lập tức gặp tai họa, vài đệ tử chính đạo, đệ tử ma đạo ẩn nấp trong bóng tối quan sát đều trúng chiêu.
- Ọe!
- Ọe!
Mùi chân thối khủng khiếp thế này thì ai chịu nổi? Tuy kém hơn so với trọc chân nguyên thuần túy nhất, nhưng dù vậy cũng khiến người ta buồn nôn!
Yêu ma, dân chúng, đệ tử tiên môn xung quanh chạy trốn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bởi vì Vương Khả là người chế tạo trọc chân nguyên nên có thể miễn dịch với tổn thương hóa học.
Nhưng Bất Giới hòa thượng bên cạnh Vương Khả lại không được vậy.
Bất Giới hòa thượng vẫn đang nhắm mắt niệm kinh chợt gặp chuyện. Má nó mùi chân thối ở đâu bỗng nhiên ùa vào trong mũi. Đây… đây là chân thối của ai đặt trên mặt ta? Thế này thì bảo ta phải làm sao? Ta đang làm phép đấy. Ngươi đừng tới phá hủy ta chứ!
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định là Phật tổ đang thử thách ta. A di đà phật, ta phải bình tĩnh! Tiếp tục niệm kinh, không thể bị mùi thối bên ngoài quấy nhiễu được!
Bất Giới hòa thượng không ngừng thầm khuyên giải mình.
Lúc này, Sắc Dục Thiên, Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang bị Như Lai Thần Chưởng kẹp trong lòng bàn tay, vốn đã bị thương nặng, bỗng nhiên mùi chân thối này bao phủ, ba người lập tức run rẩy.
- Khụ khụ, mùi gì vậy? Đường chủ số một, bây giờ ngươi còn còn có thể sử dụng khói độc đánh lén ta à?
Sắc Dục Thiên gào lên.
Lúc này Quốc sư đứng mũi chịu sào, bị khói vàng bao phủ, còn kích thích tới mức cảm giác da đầu tê dại.
- Má nó, Vương Khả, sao Như Lai Thần Cước của ngươi lại khác, lại khác như vậy!
Quốc sư tức tới run rẩy quát mắng.
Đều là Như Lai Thần Cước, sao của ngươi quỷ dị như vậy?
- Ta cũng không biết. Có lẽ ta tương đối có thiên phú!
Vương Khả trên mặt lộ ra cổ quái nói.
- Thiên phú cái rắm, thiên phú cái rắm!
Quốc sư quát.
- Ngươi đánh nhau thì đánh nhau, làm gì mà mắng chửi người ta?
Vương Khả buồn bực kêu lên.
- Mắng chửi ngươi còn nhẹ đấy, cuồng phong bùng nổ!
Quốc sư rống to một tiếng.
- Ầm!
Lấy Như Lai Phật Tổ làm trung tâm, đột nhiên có trận cuồng phong nổi lên, ầm ầm thổi về phía bốn phương tám hướng, cuốn khói vàng mùi chân thối bay đi.
- A!
Một tiếng động lớn vang lên. Trong trận cuồng phong này, Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Mộ Dung Lục Quang cũng thoát khỏi sự vây khốn.
Ba người rơi xuống, toàn thân đều là vết thương, vô cùng đau đớn.
Ba người đầm đìa máu, dường như có rất nhiều xương cốt bị bóp nát, máu tươi bắn ra, ngã vào trong vũng máu.
Lại vào thời điểm 'cuồng phong bùng nổ' cuốn ra xung quanh, Như Lai Phật Tổ dùng hết toàn lực, bóp ba người đều suýt dẹp.
- Phụt!
- Phụt!
- Phụt!