Bất Diệt Thần Vương

Chương 647: Vỡ thành sương mù




- Chưa chắc! Đại La Kim Bát này hình như cũng không nghe lời ngươi. Ha ha ha ha ha!

Quốc sư cười to nói.

- Lên!

Sắc Dục Thiên phẫn nộ phát động Đại La Kim Bát.

Đại La Kim Bát chấn động một hồi thì dường như bị thu phục vậy. Nhưng Quốc sư ở bên cạnh cũng toàn lực phát động Đại La Kim Bát, làm cho Sắc Dục Thiên không thể lấy đi được.

- Phật bảo Đại La Kim Bát? Nếu không có ta, ngươi còn có thể miễn cưỡng thu về sử dụng, bây giờ ta tới rồi, vậy nó không phải là của ngươi nữa!

Quốc sư cười lạnh nói.

- Ngươi… không cầm đi được đâu!

Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.

- Không, ta có Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng, ta cầm đi được!

Quốc sư cười to nói.

- Nam Vô Như Lai Phật Tổ!

Quốc sư quát to.

Lúc hắn hét lớn, sau lưng hắn lập tức xuất hiện một ảo ảnh giống như phật lớn màu vàng cao tới mười trượng, lại là pháp tướng nguyên thần của Quốc sư, Như Lai Phật Tổ!

- Ầm!

Như Lai Phật Tổ vừa ra, một khí tức cực lớn lập tức hình thành một sóng khí ngập trời cuốn ra bốn phương tám hướng.

Hai tay phật của Như Lai Phật Tổ ôm lấy Đại La Kim Bát.

- Keng!

Đại La Kim Bát bỗng nhiên chấn động, giống như bị Như Lai Phật Tổ ôm đi vậy.

- Cướp đồ của ta à? Nằm mơ đi! Đại Uy Thiên Long!

Sắc Dục Thiên gào to một tiếng.

- Ngang!

phía sau lưng Sắc Dục Thiên Đột nhiên xuất hiện một con Huyết Long rất lớn, theo Sắc Dục Thiên ầm ầm cuốn về phía Đại La Kim Bát.

- Oong!

Như Lai Phật Tổ và Long Huyết đều nắm lấy Đại La Kim Bát, như đều muốn kéo nó đến bên mình vậy.

- Đường chủ số một, đồ của ta không có khả năng cầm dễ như vậy đâu!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói

Trong khi nói chuyện, Sắc Dục Thiên lập tức đến trước mặt Quốc sư, một quyền đánh về phía Quốc sư.

Ánh mắt Quốc sư chợt lạnh lẽo nhưng vẫn không ra tay. Chỉ có điều vào lúc này, Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng phía sau đột nhiên xuất hiện cặp cánh tay thứ hai.

- Ầm!

Hai lòng bàn tay vỗ vào Sắc Dục Thiên giống như đập con ruồi vậy.

- A!

Sắc Dục Thiên bị hai lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ vỗ trúng, đột nhiên hét thảm một tiếng. Rõ ràng, lực lượng của Như Lai Phật Tổ quá mạnh.

- Đây… đây là Như Lai Phật Tổ gì vậy? Bốn cánh tay à? Hai cánh tay ôm Đại La Kim Bát, hai cánh tay đập chết Sắc Dục Thiên?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Sắc Dục Thiên không dễ chết như vậy đâu! Tuy nhiên Như Lai Phật Tổ Pháp Tướng thật ra có uy lực cực lớn, Sắc Dục Thiên sẽ bị thương nặng!

Bất Giới hòa thượng ở bên cạnh nhíu mày nói.

- Bất Giới, sao ngươi biết được?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Tuy bần tăng không có tu vi nhưng vẫn phải có năng lực quan sát!

Bất Giới hòa thượng nói.

- Hắn là đồ đệ của ngươi à? Hắn bị đập như đập rười thế, ngươi hoàn toàn không lo lắng?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Ngươi lo lắng sao?

Bất Giới hòa thượng nhìn về phía Vương Khả.

- Ta lo lắng cái rắm à? Ta và Sắc Dục Thiên lại không thân, lo lắng làm quái gì!

Vương Khả nói rất thẳng.

Bất Giới hòa thượng:

-... !

Má nó, là ta vô cớ gây sự, đi hỏi Vương Khả làm gì? Đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

Bất Giới hòa thượng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Đây cũng là một cuộc tu hành! Mỗi người đều có con đường của mình! Sắc Dục Thiên bởi vì chấp niệm không cần thiết, mới đi từng bước vào vực sâu, chỉ có bản thân hắn mới có thể cứu được hắn!

- Ý của ngươi là hắn chỉ cần điên, không, chỉ cần biến thân thành Giới Sắc hòa thượng là có thể thoát khỏi sự vây khốn?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Không sai, Đại La Kim Bát nhận chủ! Chủ nhân là Giới Sắc! Giới Sắc có khả năng đặc biệt, có thể dễ dàng sử dụng Đại La Kim Bát. Sắc Dục Thiên có khí thế tàn ác quá nặng, cho nên hắn sử dụng mới rất gian nan! Nếu để Giới Sắc sử dụng Đại La Kim Bát, có thể phá được cục diện trước mắt!

Bất Giới hòa thượng giải thích.

- Nhưng bây giờ hắn không phải là Giới Sắc!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Không sai, chỉ có hiểu được sống chết, trấn áp tâm ma, biến trở về Giới Sắc, lại có thể hóa giải nguy cơ. Đây là một kiếp nạn của hắn, cũng là một cơ duyên trên con đường tu hành của hắn! Có thể trở về thành Giới Sắc hay không, lại phải xem hắn có thể trấn áp tâm ma, mang lòng từ bi hay không!

Bất Giới hòa thượng nói.

- Không phải. Biến thành Giới Sắc rất dễ dàng, chỉ cần đập một gậy lên trên đầu hắn là được, trước đó ta đã làm như vậy rồi!

Vương Khả nghi ngờ nói.

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi đùa kiểu gì vậy? Đập một gậy lại có thể biến trở về Giới Sắc?

- Đúng vậy! Ta từng thử qua! Hơn nữa cũng đã thành công!

Vương Khả khẽ gật đầu.

Bất Giới hòa thượng:

-... !

Lẽ nào, lẽ nào lý luận phật pháp tu hành của ta trước đây là sai lầm?

- Mộ Dung Lục Quang, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Theo ta ra tay đi!

Cung Vi gào to một tiếng.

Trong lúc gào hét, nàng lại một quyền ầm ầm đập về phía Quốc sư.

- Không biết tự lượng sức mình!

Quốc sư hừ lạnh một tiếng.

- Ầm!

Đột nhiên, Như Lai Phật Tổ lại mọc ra hai cánh tay, ầm ầm đập Cung Vi giống như đối phó với Sắc Dục Thiên vậy.

- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!

Mộ Dung Lục Quang chém tới một kiếm.

- Ầm!

Chiêu thức giống nhau, Như Lai Phật Tổ mọc ra đôi cánh tay thứ tư, ầm ầm đập Mộ Dung Lục Quang.

- A!

- A!

Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang lập tức kêu thảm trong lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.

Như Lai Phật Tổ có uy lực quá mạnh mẽ, đám Nguyên Anh cảnh này căn bản không phải là đối thủ của nó. Nó chấp tay hành lễ, nghiền ép cho ba Nguyên Anh cảnh chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

- Như Lai Phật Tổ tám cánh tay? A, thực lực của Quốc sư thật kinh khủng. Bất Giới hòa thượng, hay chúng ta chạy trước?

Vương Khả nhìn về phía Bất Giới hòa thượng.

Bất Giới hòa thượng lại ngồi ngay ngắn giống như trên quảng trường Đầu Phật, nhắm mắt như đang tụng kinh.

- Bất Giới hòa thượng? Ngươi điên a? Lúc này, ngươi còn có hứng thú niệm kinh văn?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Vương Khả, a, ngươi tưởng ngươi chạy thoát được sao?