- A!
Nhiếp Thiên Bá bị bốn mươi cái rễ trói lại, lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
- Ta nhổ vào. Đây là vật gì? Thật mày là ta không sờ vào Huyết Liên Hoa, Nhiếp Thiên Bá tới giúp ta thử độc à?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Ma khí thật nồng!
Nhiếp Thanh Thanh sợ hãi kêu lên.
Quả cầu nhỏ trong sương mù màu đen phát ra từng giọng nói trầm thấp.
- Sắc Dục Thiên, ngươi cuối cùng đã Khai Khiếu à? Bằng lòng giải phong cho ta, hợp nhất với ta? Hợp nhất với ta, ngươi mới có thể chân chính nắm giữ lực lượng Huyết Ma! Từ nay về sau, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta cùng nhau làm cho Thập Vạn Đại Sơn này ngập trong biển máu! Ha ha ha ha ha!
Quả cầu nhỏ phát ra tiếng cười ngông cuồng.
- Tình huống gì vậy? Quả cầu nhỏ này còn có thể nói tiếng người?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ầm!
Nhiếp Thanh Thanh điểm một cái.
Lập tức, sương mù màu đen xung quanh quả cầu nhỏ nổ tan, Nhiếp Thiên Bá và quả cầu nhỏ bị một chỉ của Nhiếp Thanh Thanh đánh va vào góc tường.
- Còn có người khác à?
Quả cầu nhỏ kinh ngạc nói.
Giờ phút này, Vương Khả mới thấy rõ, đó không phải là quả cầu nhỏ a, mà là một tròng mắt màu đỏ, trên tròng mắt xuất hiện rất nhiều mạch máu quấn lấy Nhiếp Thiên Bá.
- Đây… đây là thứ gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chắc là phân thân của một Tuyệt Thế Tà Ma nào đó!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- Phân thân của tà ma? Lại tương tự với phân thân quạ đen của đường chủ số một à? Tuyệt Thế Tà Ma này bị bệnh tâm thần sao? Luyện ra phân thân là một tròng mắt đỏ, hắn không ngại buồn nôn à?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tròng mắt đỏ cũng đột nhiên thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
- Sắc Dục Thiên? Không đúng, các ngươi không phải là Sắc Dục Thiên? Các ngươi là ai?
Tròng mắt kinh ngạc nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía tròng mắt:
- Ngươi không có miệng thì làm sao phát ra tiếng?
Tròng mắt:
-... !
Ngươi quan tâm ta phát ra tiếng thế nào à? Ngươi có bệnh sao? Lúc này hỏi vấn đề không liên quan như vậy làm gì?
- Yêu nghiệt, mau thả Nhiếp Thiên Bá ra, bằng không ta chém ngươi một kiếm!
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Ta trăm cay nghìn đắng mới có phân thân bò từ vực sâu Độ Huyết Tự lên, Sắc Dục Thiên, nể tình ngươi là Huyết Ma, ta mới cho ngươi một cơ hội dung hợp, ngươi còn không chịu? Mấy năm nay, ta giúp ngươi luyện bao nhiêu máu chân nguyên, trợ giúp cho ngươi trở nên mạnh mẽ, ngươi lại dứt áo ra đi, để phân thân này của ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm? Ngươi không chịu dung hợp với ta thì cho một thân thể Huyết Ma khác cũng tốt. A không đúng, ngươi chính là Huyết Ma?
Tròng mắt đỏ nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Chuyện không liên quan tới ta, chuyện không liên quan tới ta! Thả ta ra, cầu xin ngươi hãy thả ta ra!
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ kêu lên.
Tròng mắt đỏ im lặng một lát. Má nó, người này sưng phù thành như vậy à? Đùa gì thế?
Tuy tròng mắt đỏ rất ghét bỏ, nhưng hoàn toàn không do dự, lập tức lao về phía mắt phải của Nhiếp Thiên Bá. Giống như muốn chen vào vậy.
- Ngươi bị tâm thần à? Mắt phải của ta có tròng mắt, ngươi không chen vào trong được đâu. Đừng chen nữa, tròng mắt của ta đau quá! A, a, cô tổ, cứu mạng!
Nhiếp Thiên Bá đau đớn kêu lên.
Vương Khả đứng cạnh nhìn thấy vậy, cơ mặt giật giật. Chẳng lẽ tròng mắt đỏ yêu ma này muốn tu hú chiếm tổ chim khách? Nó tính chiếm lấy con ngươi trong mắt phải của Nhiếp Thiên Bá? Vậy con ngươi trong mắt phải của Nhiếp Thiên phải làm thế nào? Có phải đầu ngươi có hố không? Thật may, vừa rồi ta không đi sờ vào Huyết Liên Hoa. Má nó, đây không phải là bảo vật, đây rõ ràng là kẻ thần kinh.
- Nghiệp chướng!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức đánh một chưởng về phía tròng mắt này.
Tròng mắt đỏ giống như xuất hiện một màn sương máu chống đỡ. Nhưng chưởng lực của Nhiếp Thanh Thanh mạnh tới mức nào, lập tức đánh nổ sương máu, đập tới tròng mắt này.
- Ầm!
- Cô tổ, vào rồi, tròng mắt đỏ này bị ngươi đánh vào rồi! Mắt phải của ta có hai con ngươi, nhanh giúp ta lấy ra đi! Cô tổ, cứu mạng!
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ kêu lên.
Chỉ thấy tất cả mạch máu nối liền với tròng mắt đỏ này đều rụt lại, chui vào viefn mắt của Nhiếp Thiên Bá.
- Cô tổ, cứu mạng! Mạch mau của tròng mắt đỏ dường như chui vào trong cơ thể ta, nhanh đi, nhau lấy ra giúp ra!
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ kêu.
Đồng thời, theo tròng mắt đỏ này sống nhờ vào vành mắt phải của Nhiếp Thiên Bá, từ trong cơ thể Nhiếp Thiên Bá xuất hiện từng khí tức huyết sắc giống như dung hợp với hắn, cải tạo cơ thể của hắn vậy.
- Nghiệp chướng, đi ra!
Nhiếp Thanh Thanh liều mạng phát động pháp lực giam giữ tròng mắt đỏ.
Vương Khả đứng ở bên cạnh, vừa sợ hãi, vừa mờ mịt, còn cảm thấy may mắn!
Má nó, Nhiếp Thiên Bá giúp ta ngăn cản một tai họa à?
- Quả nhiên, người quá tham lam đều không thể có kết cục tốt!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Sau khi nói xong, Vương Khả không để ý tới Nhiếp Thanh Thanh đang tức giận và Nhiếp Thiên Bá kêu lên thảm thiết, lặng lẽ khều ra nốt linh thạch còn lại của Huyết Trì Động, vô cùng cẩn thận giấu vào trong túi của mình.
Liên Hoa Huyết Quật, Huyết Trì Động!
- A... đau quá, cô tổ, cứu ta, a... !
Nhiếp Thiên Bá đau đớn gào thét.
- Ầm!
Nhiếp Thanh Thanh thò tay một tay vỗ vào sau lưng Nhiếp Thiên Bá như muốn giúp hắn đuổi yêu ma ra khỏi cơ thể.
Tròng mắt đỏ này đã hoàn toàn dung nhập với tròng mắt phải của Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp Thanh Thanh đã không thể lấy ra được nữa!
Lúc này, tròng mắt đỏ xuất hiện rất nhiều mạch máu tràn vào trong cơ thể Nhiếp Thiên Bá, làm cho cả người hắn phát ra ánh sáng máu cực mạnh, ma khí ngập trời.
- Đi ra, nghiệp chướng, đi ra!
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng nói.
- A, đau quá!
Nhiếp Thiên Bá đau đớn kêu lên.
- Dung hợp làm một với ta! Ta sẽ ban cho ngươi lực lượng Huyết Ma chân chính! Đừng phản kháng, đừng phản kháng!
Tròng mắt đỏ tiếp tục phát ra tiếng.
- Chống lại!
Nhiếp Thanh Thanh quát.
Nhiếp Thiên Bá chỉ có thể đau đớn kêu lên thảm thiết.
Vương Khả đã cất hết bảo vật đáng giá trong Huyết Trì Động, nhìn bốn mươi đệ tử tiên môn khô gầy như que củi đang hôn mê, hắn cảm thấy kỳ lạ. Hắn quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Thanh đang đuổi tà ma cho Nhiếp Thiên Bá, trong giây lát không biết nên làm gì.