Bất Diệt Thần Vương

Chương 627: Tròng mắt đỏ




- Của ta, tất cả đều là của ta!

Vương Khả lập tức dùng vòng tay chứa vật cất đồ.

Cất một lúc, vẻ mặt Vương Khả dần trở nên khó coi:

- Sắc Dục Thiên? Ngươi cố ý à? Ta nhớ trước lúc đi vào Giới Sắc, bên trong có bảo vật phát ra hào quang mà? Tất cả đều bị ngươi lấy đi rồi à? Ngươi chỉ để lại cho ta thứ đồng nát sắt vụn này thôi sao? Má nó! Ngươi không biết xấu hổ!

Mắng thì mắng, đồng nát sắt vụn cũng là bảo bối trong mắt cường giả Kim Đan Cảnh, Vương Khả vẫn ra sức cất đồ, sau đó nhìn đống linh thạch này.

- Linh thạch cũng ít đi một đống lớn, vậy… vậy tối đa là hai trăm vạn cân linh thạch nhỉ? Lòng dạ hẹp hòi!

Vương Khả lập tức đào linh thạch dưới đất.

- Cẩn thận, hình như những linh thạch này là một trận pháp?

Nhiếp Thanh Thanh bước vào kêu lên.

- Trận pháp?

Vương Khả hơi sững sờ.

Nhiếp Thanh Thanh bước vào trong cũng nhăn nhóc mặt mày. Động tác của Vương Khả này quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã quét sạch đồ bên trong? Trang sức bảo thạch trên tường cũng bị hắn moi ra hết? Làm sao hắn, hắn làm được vậy?

- Ngươi không thấy những linh thạch này xếp thành một vòng tròn sao?

Nhiếp Thanh Thanh nói.

- Vị trí ở giữa kia vốn là hồ máu, hình như có rất nhiều máu, tất cả đều không còn? Không đúng, dưới đáy có chút máu tươi. Ơ, máu tươi đang nhiều dần lên?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Ngốc!

Nhiếp Thanh Thanh điểm vào vũng máu nhỏ dưới đáy.

- Oong!

Lập tức, trong vũng máu nhỏ này bỗng nhiên xuất hiện một bông hoa sen màu đỏ. Hoa sen vừa xuất hiện đã tỏa ra mùi thơm khiến người ta say lòng, đồng thời lóe ra ánh sáng màu đỏ.

- Hoa sen màu đỏ mọc trong máu tươi? Trong hồ máu còn đang phun ra máu? Không đúng. Đáng lẽ hoa sen nên hấp thu máu tươi để nở ra, sao lại phun máu tươi ra chứ?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi vào đây!

Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.

Nhiếp Thiên Bá lập tức cà nhắc bước vào, nhìn thấy hình ảnh bên trong bị Vương Khả quét sạch thì cũng vô cùng đố kị.

- Ngươi biết đây là cái gì không? Vì sao ta cảm nhận được sự nguy hiểm?

Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày nói.

- Nguy hiểm?

Vương Khả biến sắc.

Tay hắn vừa muốn nắm lấy hoa sen đỏ đã lập tức rụt lại.

- Ta cũng không biết. Ta nghe đám Chuột Vương có nhắc tới, trong Huyết Trì Động có một bông Huyết Liên Hoa có hiệu quả cải tử hoàn sinh, có thể giúp người ta nhanh chóng chữa thương! Hơn nữa nó còn là một vật sống, biết ăn thịt người! Trước đây một đám đệ tử Thiên Lang tông bị bắt cùng Mộ Dung Lục Quang tới đây, đều tập trung trong hồ máu, để nuôi bông Huyết Liên Hoa này!

Nhiếp Thiên Bá giải thích.

- Huyết Liên Hoa? Sống? Biết ăn thịt người? Thế miệng nó ở đâu?

Vương Khả có vẻ không tin.

- Ta không biết. Dù sao Chuột Vương, Huyết Bào Lão Tổ cũng muốn có được bông Huyết Liên Hoa này, nói là bảo bối khó lường!

Trong mắt Nhiếp Thiên Bá lóe lên vẻ tham lam.

Vương Khả nghiên cứu Huyết Liên Hoa một lát nhưng không phát hiện ra nó có miệng ở đâu!

- Không đúng, trên bông Huyết Liên Hoa này có mùi của Độ Huyết Tự Phật Môn, sao có thể là yêu vật ăn thịt người được?

Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.

- Quan tâm nhiều như vậy làm gì! Dù sao cũng là của ta, đợi lát nữa ta sẽ trở lại xử lý Huyết Liên Hoa, ta thu linh thạch xung quanh trước!

Vương Khả lập tức đi thu linh thạch.

- Đây là một trận pháp!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

- Cần gì phải để ý tới nó. Ta cũng không cần trận pháp này! Phá hủy là được!

Vương Khả không để ý nói.

Nhiếp Thanh Thanh:

-... !

- Ầm ầm ầm!

Vương Khả công kích một lúc, linh thạch xung quanh lập tức vỡ nát, bị Vương Khả nhanh chóng thu vào vòng tay chứa vật. Cũng vào lúc đại trận linh thạch vỡ nát, Huyết Liên Hoa run lên bần bật, đồng thời xung quanh cũng chấn động, từng chất lỏng màu xanh lam từ lòng đất phun ra.

- Thứ gì vậy?

Vương Khả sợ hãi kêu lên, càng thu linh thạch nhanh hơn.

- Không đúng, phía dưới này có cái gì đó!

Nhiếp Thanh Thanh trầm mặt xuống.

- Ầm!

Nhiếp Thanh Thanh vung tay lên, đất đá xung quanh nổ tung, lập tức lộ ra một hồ nước màu xanh lam cực lớn. Trong ao ngâm bốn mươi nam nữ gầy như que củi, không biết sống hay chết. Trên thân bốn mươi nam nữ này đều có một sợi dây nhỏ nối liền với Huyết Liên Hoa. Dây nhỏ rất giống với mạch máu cơ thể người, rút dần máu thịt trong cơ thể bọn họ.

- Đây là đệ tử Thiên Lang tông à?

Nhiếp Thanh Thanh lập tức nhận ra một số người trong đó.

- Huyết Liên Hoa mọc rễ, rút ra máu thịt của nhóm người kia, cộng thêm linh khí của linh thạch xung quanh lại hóa thành máu chân nguyên? Đám người kia đều là phân bón của Huyết Liên Hoa sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Nhiếp Thanh Thanh vung tay lên, đám người kia bay từ trong hồ nước xanh qua. Nàng kiểm tra một lúc.

- Vẫn chưa chết! Bọn họ còn sống!

Nhiếp Thanh Thanh kêu lên.

- Ầm!

Vương Khả chặt đứt các ống nối liền với cơ thể bọn họ, lại thấy từng mạch máu bị chặt đứt, Huyết Liên Hoa đều chấn động mạnh như rất đau đớn vậy.

- Huyết Liên Hoa này hại người, thật sự đang ăn thịt người?

Vẻ mặt Vương Khả khó coi.

Vương Khả chán ghét nhìn Huyết Liên Hoa, Nhiếp Thiên Bá lại lập tức kích động chộp lấy Huyết Liên Hoa. Nhiếp Thiên Bá nhớ lúc Chuột Vương, Huyết Bào Lão Tổ nhắc tới Huyết Liên Hoa đầy hâm mộ, đây chính là bảo bối tốt đấy! Vương Khả, ngươi không phân biệt tốt xấu!

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi làm gì vậy?

Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.

- Nhiếp Thiên Bá, mọi thứ trong sơn động này đều là của ta, ngươi cũng sưng thành như vậy mà còn có mặt mũi cướp đồ của ta à?

Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.

Chỉ thấy Nhiếp Thiên Bá vừa nắm được Huyết Liên Hoa, nó lập tức khô héo.

Khi nó héo, cánh hoa tàn. Một bông Huyết Liên Hoa tuyệt đẹp đã lập tức hóa thành tro bụi, bay ra bốn phía.

- Đây là... khô? Huyết Liên Hoa khô? Tình huống gì vậy?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Không đúng, không đúng, Huyết Liên Hoa là một phong ấn, giống như phong ấn thứ gì đó! Vừa rồi phong ấn bị phá hủy, thứ được phong ấn bên trong phát ra khí tức tà ác, hoàn toàn phá hủy nó.

Nhiếp Thanh Thanh sợ hãi kêu lên.

Chỉ thấy, Huyết Liên Hoa tàn trong tay Nhiếp Thiên Bá quả nhiên có một quả cầu nhỏ bốc lên sương mù màu đen, bỗng nhiên dao động. Quả cầu nhỏ đồng thời lôi kéo bốn mươi cái rễ bị Vương Khả chặt đứt như dây thừng, trói lấy Nhiếp Thiên Bá.