- Là pháo hoa?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hừ, đây là pháp bảo tín hiệu của Liên Hoa Huyết Quật, các ngươi chờ lấy, rất nhanh, người lùng bắt các ngươi từ bốn phía sẽ tụ tập tại nơi này!
Nhiếp Thiên Bá kinh nghi bất định nhìn về phía hai người.
- Ngươi có chuyện gì không thể nói rõ ràng hay sao? Phát tín hiệu gì chứ?
Vương Khả giận dữ nói.
- Hừ, ta không biết rõ tình huống các ngươi như thế nào, Thử Vương và Huyết Bào Lão Tổ đều đã phản bội Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên, ngươi mất hết tu vi rồi đúng không? Các ngươi chết chắc!
Nhiếp Thiên Bá dữ tợn nói.
- A di đà phật, Nhiếp Thiên Bá, ngươi thật chấp mê bất ngộ!
Giới Sắc hòa thượng trầm giọng nói.
- Giới Sắc, ngươi cũng đừng sĩ diện, ngươi bây giờ nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta tới!
Vương Khả lập tức ngăn trước mặt Giới Sắc.
Ngươi bây giờ chỉ là một phàm nhân, còn khí thế hùng hổ làm gì? Lại bị Nhiếp Thiên Bá đánh gục thì sao?
Vương Khả lập tức lao về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Vương Khả, ngươi tự tìm cái chết? Nhìn phi kiếm của ta!
Nhiếp Thiên Bá vung tay lên, một thanh phi kiếm bay ra.
- Hừ, lại xem phi kiếm của ta!
Vương Khả vung tay lên.
Vương Khả phất tay, hai mươi thanh phi kiếm lập tức bay về phía Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá: …
Con mẹ nó, còn đánh cái gì? Phi kiếm phô thiên cái địa bay tới, ta chỉ có một chuôi, phải chiến đấu hăng hái một mình?
- Oanh!
Không có chút hồi hộp nào, chuôi phi kiếm của Nhiếp Thiên Bá bị nổ bay ra ngoài, hai mươi thanh phi kiếm khí thế như hồng, trong nháy mắt bay tới trước mặt Nhiếp Thiên Bá, giống như muốn trảm sát hắn ngay lập tức.
- Không muốn, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Nhiếp Thiên Bá lập tức tuyệt vọng giơ hai tay lên.
Ta chỉ là Kim Đan cảnh đệ nhất trọng, ngươi dùng nhiều phi kiếm chém tới như vậy, còn đánh cái cọng lông. Ngươi có tiền nhiều như thế, có tiền liền có thể khi dễ người ta sao?
Trong lúc bi phẫn, Nhiếp Thiên Bá chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.
Phi kiếm của Vương Khả dừng lại trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
- Đã sớm nói với ngươi rồi, đừng có chọc tới ta, mẹ nó, ngươi phải ăn thua thiệt bao nhiêu lần mới nhớ kỹ đây!
Vương Khả khinh thường nói.
Hai mươi thanh phi kiếm lơ lửng trước mặt Nhiếp Thiên Bá, Vương Khả đi lên phía trước, thu lấy phi kiếm Nhiếp Thiên Bá, lại lục soát trên người Nhiếp Thiên Bá, cũng thu sạch túi đựng đồ.
- Nhiếp Thiên Bá, trong Túi Trữ Vật của ngươi chỉ có ngần ấy tiền?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Nhiếp Thiên Bá mặt đen lại, nếu không phải là bị ngươi lần lượt róc thịt, ta cần thê thảm như vậy sao?
- Vương Khả, ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá khó coi nói.
- Yên tâm, ta rất nhân từ, sẽ không giết ngươi! Ngươi phối hợp một chút là được!
Vương Khả an ủi.
Nhiếp Thiên Bá: …
- Vương Khả thí chủ, tà ma này, ngươi hạ thủ lưu tình với hắn?
Giới Sắc đi lên phía trước ngạc nhiên nói.
- Giới Sắc, người xuất gia phải có lòng dạ từ bi. Lời này của ngươi, ngươi nói ra được? Hắn là tà ma thế nào? Không thể cho hắn cơ hội thay đổi làm lại cuộc đời?
Vương Khả trợn mắt nói.
Giới Sắc: …
Giới Sắc không biết, Vương Khả không phải không muốn tiêu diệt Nhiếp Thiên Bá, mà là Nhiếp Thanh Thanh còn đến, ta ở trước mặt nàng, tiêu diệt cháu trai của nàng, cuối cùng ảnh hưởng không tốt lắm.
- Đến, Giới Sắc, ngươi chỉ điểm cho ta một chút, người giống như hắn, hpair buộc chặt như thế nào mới có thể để hắn không tránh ra, ngươi là đại lão, ngươi có kinh nghiệm, dạy ta buộc chặt như thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.
- Buộc chặt? Ách, bần tăng thật sự biết một chút, còn biết phương pháp phong cấm lực lượng của hắn!
Giới Sắc lập tức gật đầu.
Một sợi dây thừng, nó giống như linh xà trên tay Giới Sắc, cũng trói Nhiếp Thiên Bá như bánh chưng, tăng thêm Giới Sắc chỉ điểm thủ pháp cho Vương Khả, rất nhanh, Nhiếp Thiên Bá không thể động đan.
- Tốt rồi, hắn không động được!
Giới Sắc hòa thượng tự tin nói.
- Đại sư tay nghề buộc chặt thật là giỏi! Còn chuyên nghiệp hơn cả thủ pháp ta nhìn thấy!
Vương Khả giơ ngón tay cái lên.
- Đó là tự nhiên!
Giới Sắc đắc ý nói.
Nhiếp Thiên Bá mặt đen lại:
- Các ngươi buộc chặt thì buộc chặt, cởi y phục của ta làm gì?
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nên biết đủ đi, chúng ta đều không giết ngươi, chỉ cởi huyết bào của ngươi, ngươi còn dài dòng!
Vương Khả trợn mắt nhìn Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá: …
- Đến, đại sư, ngươi thay đổi huyết bào của Nhiếp Thiên Bá thử xem!
Vương Khả đem huyết bào đưa cho Giới Sắc.
- Tại sao ta phải mặc quần áo của hắn?
Giới Sắc có phần không tình nguyện nói.
- Giới Sắc, ngươi có quên cái gì hay không? Một lúc nữa còn có số lớn yêu ma Liên Hoa Huyết Quật tới đây, trang phục hòa thượng của ngươi quá thu hút người khác, ngươi cho rằng ta có thể ngăn chặn nhiều lần hay sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi muốn ta nguỵ trang hay sao?
Giới Sắc cau mày nói.
- Bằng không thì sao? Nhiếp Thiên Bá mới vừa phi kiếm, ngươi không tiếp nổi, ngươi muốn bị bắt sao?
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.
Giới Sắc trầm mặc một hồi, gật đầu một cái:
- Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, ngươi nói đúng, bề ngoài chỉ là túi da, cần gì để ý? Chỉ cần có thể sớm ngày đến Liên Hoa Huyết Quật, ngụy trang một chút cũng là cần thiết!
Vương Khả: …
Ngươi thôi miên bản thân sao? Cái gì ta nói phải đối? Ta không hề nói gì cả!
Giới Sắc cầm huyết bào của Nhiếp Thiên Bá khoác lên người.
Vương Khả lại ngồi xổm xuống, nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá bị trói thành bánh chưng.
- Lần trước ở Chu Kinh, cũng là ngươi đào địa đạo đến phá phách đúng không? Ngươi muốn sống mái với ta?
Vương Khả cau mày nói.
Nhiếp Thiên Bá mặt đen lại:
- Người nào sống mái với ngươi? Ta nhận lệnh của Thử Vương đến bắt ngươi!
- Đánh rắm, ta không biết Thử Vương, hắn dựa vào cái gì bảo ngươi bắt ta? Nhất định là ngươi bôi đen ta trước mặt hắn!
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá khó coi nói:
- Ta làm sao biết hắn tại sao muốn bắt ngươi? Không phải ta bôi đen ngươi!
- Vậy ngươi nói cho ta biết, tình huống hiện tại của Liên Hoa Huyết Quật như thế nào?
Vương Khả nhíu mày hỏi.
Nhiếp Thiên Bá xụ mặt, không chịu nói.
- A u, ngươi bộc phát tính khí? Mới vừa đắc ý đâu rồi?