- Ngươi là ai?
Mộ Dung Lục Quang kiếm chỉ Nhiếp Thanh Thanh.
- Ngay cả ta còn không nhận ra?
Nhiếp Thanh Thanh biến sắc.
- Hắn trúng mê tâm thuật! Ngay cả Chu Hồng Y lần trước suýt trúng chiêu kia! Ngươi muốn đánh thức hắn không?
Vương Khả nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Nói nhảm, Vương Khả, có phải ngươi có biện pháp nào hay không?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.
- Ầy, chính là đống này, không, đoàn này, cho hắn ăn, là hắn có thể tỉnh!
Vương Khả giải thích.
Đám người đều nhìn về phía viên cầu màu vàng trong tay Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi còn dám nói lời này, tự tìm cái chết!
Mộ Dung Lục Quang giống như nhận nhục nhã to lớn, một kiếm chém về phía Vương Khả.
- Oanh!
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trường kiếm của Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên chém tới, trong nháy mắt đẩy ra Mộ Dung Lục Quang.
- Nguyên Anh cảnh đệ tam trọng? Lục Quang, ngươi quả nhiên thiên phú trác tuyệt, phá bình cảnh Kim Đan cảnh, sau khi đạt tới Nguyên Anh cảnh, tu vi liền một đường tăng lên?
Nhiếp Thanh Thanh vui vẻ.
- Đến, ta đem giải dược này bỏ vào trong bình nước, ngươi nghĩ biện pháp, cho Mộ Dung Lục Quang ăn là được rồi!
Vương Khả lập tức đem trọc chân nguyên bỏ vào nước ấm, đưa cho Nhiếp Thanh Thanh.
Nhiếp Thanh Thanh một tay cầm kiếm, một tay cầm ấm nước:
- Đến, ăn nó đi, chúng ta mới hảo hảo tâm sự!
Mộ Dung Lục Quang mặt đen lại nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh:
- Ăn mẹ ngươi!
- Oanh!
Sư đồ hai người lập tức đánh nhau, trong lúc nhất thời, kiếm khí cường đại tung hoành tứ phương, cát bay đá chạy, thiên băng địa liệt.
- Đến, ăn nó đi! Sẽ tốt với ngươi!
- Mẹ ngươi chứ!
- Ầm ầm!
- Đến, ăn nó đi! Sẽ tốt với ngươi!
- Mẹ ngươi chứ!
- Ầm ầm!
Nhiếp Thanh Thanh và Mộ Dung Lục Quang đại chiến với nhau, càng đánh càng xa, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Vương Khả và Giới Sắc nhìn về phương xa, cũng sắp không nhìn thấy bóng dáng hai người kia.
- Mộ Dung Lục Quang không để người ta bớt lo! Cho hắn ăn giải dược giống như đang lấy mạng hắn!
Vương Khả oán giận nói.
Giới Sắc biểu tình cổ quái nhìn Vương Khả:
- Ngươi xác định đó là giải dược?
- Không tin? Vậy ngươi thử xem, ta vẫn còn đấy!
Vương Khả hỏi.
Giới Sắc: …
Ta có bệnh mới đi thử đồ chơi kia?
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đa tạ ngươi lần này cứu giúp, ta cũng muốn tiếp tục tiến về Liên Hoa Huyết Quật, hiện tại cáo biệt!
Giới Sắc hít sâu một hơi, nói.
- Dáng dấp của ngươi như vậy?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Có gì không thể?
Giới Sắc cau mày nói.
- Liên Hoa Huyết Quật, tất cả đều là tà ma thực lực cường đại, ngươi bây giờ tối đa chỉ là phàm nhân, không có lực lượng, ngươi nửa đường bị giết thì sao?
Vương Khả hỏi.
- Không ngại! Ta cuối cùng đã từng có tu vi cao tuyệt, nhãn lực vẫn phải có, chỉ cần ta cẩn thận, sẽ không có người làm ta bị thương!
Giới Sắc trịnh trọng nói.
- Không có người có thể thương tổn được ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Ngươi lấy tự tin từ nơi nào?
Vào thời khắc này, một vệt sáng hiện lên.
- Hưu!
Lại có một thanh phi kiếm xuất hiện gần đó.
- Cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Vương Khả lăn lộn dưới đất, tránh khỏi.
- Oanh!
- A!
Một tiếng hét thảm, Giới Sắc hòa thượng bị ném ra ngoài, quần áo bị xs một lỗ thủng lớn. Ngã nhào trên đất.
Thời điểm Vương Khả tránh thoát, trong nháy mắt xuất ra một đạo phi kiếm nghênh đón.
- Oanh!
Hai thanh phi kiếm va chạm liền tách ra, ngay sau đó, tất cả đều trở về trong tay chủ nhân.
Vương Khả cầm một thanh phi kiếm, nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa.
- Nhiếp Thiên Bá?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- A, ha ha ha, Thử Vương phái chúng ta đi ra tìm ngươi, ta đi tìm phương hướng vắng vẻ, vừa mới nhìn thấy bên này có động tĩnh lớn, ta đến xem một chút, thế mà để cho ta đụng phải? Vương Khả, ngươi để ta tìm ngươi thật lâu nha!
Nhiếp Thiên Bá hưng phấn cười to nói.
- Nhiếp Thiên Bá, một mình ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Một mình ta thì thế nào? Ta chính là Kim Đan cảnh, trước kia bị ngươi ám toán! Bây giờ ta không biết, ngươi chỉ là Tiên Thiên cảnh, còn muốn tính toán ta? Còn nữa, vừa rồi ta không thấy rõ, hòa thượng kia chỉ là phàm nhân sao?
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc ngã một thân đầy bụi đất, vẻ mặt cổ quái nói:
- Đại sư, cái gì gọi là không có người làm ngươi bị thương?
Bò dậy từ đất cát, sắc mặt Giới Sắc đầy lúng túng:
- Bần tăng vừa rồi chủ quan!
- Chủ quan rồi? Buồn cười, muốn muốn thêm lần nữa hay không, ha ha ha, ách, là ngươi?
Nhiếp Thiên Bá thấy rõ Giới Sắc, đột nhiên sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
- A di đà phật, Nhiếp Thiên Bá? Lần trước tại Trấn Ma Tự, bần tăng kể quá khứ cho ngươi, vì sao ngươi không chào mà đi?
Giới Sắc trầm giọng nói.
Nhiếp Thiên Bá sợ hãi liên tục lui về phía sau.
Lần trước? Giới Sắc hòa thượng một chiêu Đại Uy Thiên Long đánh bay Xà Vương do mình mang tới Trấn Ma Tự, việc này còn chưa tính, hơn nửa đêm càng dọa người, Giới Sắc hòa thượng bỗng nhiên trở thành Sắc Dục Thiên. Ma giáo đệ nhị đường chủ!
Giới Sắc chính là Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên chính là Giới Sắc!
Khoảng thời gian này, Nhiếp Thiên Bá càng biết rõ Sắc Dục Thiên kinh khủng, hiện tại gặp lại lần nữa, đương nhiên sợ hãi suýt hồn phi phách tán. Ta vừa rồi dùng phi kiếm ám sát đại lão?
- A di đà phật, Nhiếp Thiên Bá, sao ngươi lại làm ra vẻ mặt này?
Giới Sắc hiếu kỳ nói.
- Lời đồn, không phải ngươi đã chết rồi sao? Sau đó Vương Khả tìm người lừa đảo giả mạo ngươi, giả danh lừa bịp?
Nhiếp Thiên Bá có chút hoảng sợ nói.
- A di đà phật! Bần tăng còn sống rất tốt, Nhiếp Thiên Bá, xem ra, ngươi thật chấp mê bất ngộ, không chịu quay đầu!
Giới Sắc hòa thượng trầm giọng nói.
- Quay đầu? Để cho ta tự sát? Nằm mơ! Hừ, hai người các ngươi, cho rằng chỉ có một mình ta sao? Yêu ma Liên Hoa Huyết Quật đã tới nơi này, ta, ta, ta...
Nhiếp Thiên Bá liên tiếp lui về phía sau.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi muốn làm gì? Trong tay ngươi cầm cái gì?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Trong ống tay áo Nhiếp Thiên Bá xuất hiện một đạo hoả quang xông lên trời, tiếp theo ngưng tụ đồ án hoa sen thật lớn trên không trung.