Chu vương: …
Huyết Bào Lão Tổ: …
Đông đảo hòa thượng: …
Ai cũng có thể nghĩ tới sẽ có lúc ngươi rời đi, ngươi không thể kéo hai ngày sao? Ít nhất chờ chúng ta làm xong việc của mình, cứ thế nào, chúng ta làm sao xuống đài?
Làm sao bây giờ?
- Thánh tăng, không nên đi!
- Hôn quân, ngươi là nghiệp chướng!
- Quốc sư, ngươi cần gì đi theo Chu vương nghiệp chướng chứ!
...
Chung quanh đều là âm thanh huyên náo ồn ào.
Quốc sư đứng trên quảng trường Phật Đầu, nhìn đệ tử Vương gia bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, hắn vô cùng tức giận, mẹ nó, các ngươi bị bệnh tâm thần sao? Hiện tại rời đi?
Thử Vương đứng xa nhìn về phía Huyết Bào Lão Tổ:
- Làm sao bây giờ? Vương Khả là người bị bệnh thần kinh, mẹ nó, hôm nay quốc sư khẳng định không gặp được thánh tăng!
Huyết Bào Lão Tổ tức giận một lúc, thở sâu:
- Thôi, ta cũng không biết Vương Khả và thánh tăng muốn làm gì! Mẹ nó, đừng chờ, động thủ đi!
- Động thủ?
Thử Vương nhìn về phía Huyết Bào Lão Tổ.
- Không sai, không động thủ, một lúc nữa Vương Khả mang theo thánh tăng chạy đi từ cửa sau, quốc sư mang theo Chu vương hồi cung, chúng ta sẽ không làm gì được!
Huyết Bào Lão Tổ vô cùng tức giận nói.
- Vậy thì động thủ đi!
Thử Vương thở dài.
- Hô!
Hai vệt huyết quang lập tức bay thẳng về phía quốc sư, Chu vương.
- Quốc sư? Nhận lấy cái chết, trả mạng cho binh sĩ của ta!
Thử Vương kêu to một tiếng.
Thử Vương quát như sấm sét, lợi trảo duỗi ra, hai đạo trảo cương bay thẳng về phía quốc sư.
- Cái gì?
Rất nhiều người chung quanh biến sắc.
Quốc sư trợn mắt, hắn đánh ra một chưởng nghênh đón.
- Oanh ~~~~~~~~~~!
Chưởng cương màu vàng va chạm với trảo cương, hình thành một làn sóng khí, bách tính và binh sĩ chung quanh bị thổi bay đi.
- Yêu ma công thành rồi!
Không biết ai hô một câu.
Lập tức, bách tính, tướng sĩ ngã nhào sợ hãi chạy tán loạn.
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Thử Vương.
- Thử Vương có bệnh hay sao, ngươi đánh lén liền đánh lén, hô cái gì? Sợ người khác không biết sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Thử Vương chỉ là tiếp theo, một thân ảnh huyết bào bay thẳng về phía Chu vương, giống như muốn bắt Chu vương.
Quốc sư dĩ nhiên phát hiện địch tập, sao lại để Chu vương bị bắt, vung tay áo một cái, cuốn Chu vương về phía sau mình, đưa tay đánh ra một chưởng.
- Oanh!
Chưởng cương màu vàng đánh tan thân ảnh huyết bào.
- Huyết Bào Lão Tổ? Thử Vương? Hừ, các ngươi thật to gan, còn dám lộ diện trước mặt ta?
Quốc sư lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Đệ tử chính đạo chung quanh lập tức biến sắc đề phòng.
- Thử Vương, ngươi hô cái gì? Ngươi báo tin cho quốc sư sao? Hại chúng ta bại lộ thân hình, còn không công mà lui!
Huyết Bào Lão Tổ tức giận nói.
- Ta? Ta không chú ý!
Thử Vương lúng túng nói.
- Hừ!
Huyết Bào Lão Tổ hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Huyết Bào Lão Tổ đạp không nhìn về phía quốc sư:
- Thôi, đã bại lộ, vậy ta cũng không ẩn giấu!
- Các vị đồng đạo, động thủ!
Quốc sư kêu to một tiếng.
- Uống!
Đệ tử chính đạo trên quảng trường lập tức xông lên trời.
Nguyên một đám trường kiếm chém về phía Thử Vương và Huyết Bào Lão Tổ.
- Hừ, Nguyên Anh cảnh chiến đấu, các ngươi nên trốn xa một chút! Hồng Liên kiếm mở!
Huyết Bào Lão Tổ kêu to một tiếng.
- Ông!
Chỉ thấy Huyết Bào Lão Tổ vung trường kiếm màu đỏ chém ra, trong nháy mắt hư không xuất hiện từng đoá hoa sen màu máu, cánh hoa sen đều là kiếm khí, nở rộ ra chung quanh và bao phủ đệ tử chính đạo.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~!
Hồng Liên kiếm nở ra, ngàn vạn Hồng Liên kiếm khí nổ nát một đám pháp bảo của các đệ tử chính đạo đang bay tới.
- A!
Giống như thiên nữ tán hoa, một đám đệ tử chính đạo bị nổ bay ra ngoài.
- Nguyên Anh cảnh? Lợi hại như thế? Một chiêu miểu sát tất cả Kim Đan cảnh? Khoa trương như vậy?
Vương Khả đứng ở cửa ra vào cả kinh kêu lên.
- Hồng Liên kiếm pháp? Phối hợp Hồng Liên kiếm?
Quốc sư sầm mặt lại.
- Hừ, lần trước, không địch lại vỏ rùa của ngươi, là Hồng Liên kiếm không ở bên người, bây giờ, Hồng Liên kiếm nơi tay, không có phòng ngự ta không phá nổi!
Huyết Bào Lão Tổ lạnh lùng nói.
- Hồng Liên kiếm hải!
Huyết Bào Lão Tổ lại vung trường kiếm lên.
- Oanh!
Trong nháy mắt, hoa sen phô thiên cái địa lăng không bay ra, đồng thời, lòng đất cũng xuất hiện vô số hồng sắc kiếm liên, trong nháy mắt, Hồng Liên nở rộ, giống như biến thành biển Hồng Liên.
Cũng đánh người trên quảng trường té ngã, tất cả tướng sĩ, bách tính đều bị kiếm khí gây thương tích.
- A!
Dân chúng hô to.
Cũng may Huyết Bào Lão Tổ cũng không có hạ sát thủ, chỉ dùng Hồng Liên kiếm khí bức người khác rời khỏi quảng trường Phật Đầu.
- Cứu mạng!
Dân chúng kêu thảm thiết.
- Các vị đệ tử tiên môn, các hòa thượng, đang làm cái gì thế? Nhanh cứu người đi!
Vương Khả lập tức quát.
Những cường giả Kim Đan cảnh vừa bị đánh bay, sau khi nôn một ngụm máu đã bò dậy, lúc này mới đi cứu bách tính ra ngoài, đương nhiên, cũng có một nhóm hòa thượng không có động thủ, hiện tại cũng bắt đầu cứu bách tính.
Vô số Hồng Liên nở rộ trên quảng trường Phật Đầu, dư âm quét qua đám người chung quanh, đứng mũi chịu sào chính là quốc sư.
Chung quanh quốc sư là vô số hồng sắc kiếm liên nở rộ, cho dù quốc sư dùng cương tráo hộ thể, vô số Hồng Liên vẫn đánh tan cương tráo.
- Quốc sư! Bảo hộ ta!
Chu vương hoảng sợ núp sau lưng quốc sư.
- Ầm ầm!
Hồng Liên cuồn cuộn đụng chạm lấy vòng bảo hộ của quốc sư. Phát ra từng tiếng nổ vang.
- A di đà phật, Huyết Bào Lão Tổ, ngươi chấp mê bất ngộ, cũng không nên trách ta không nể mặt mũi!
Quốc sư lạnh lùng nói.
- Ngươi cho rằng ta sẽ giống như lần trước, không phá nổi vỏ rùa phòng ngự của ngươi sao? Lần này, ta có Hồng Liên kiếm, bạo!
Huyết Bào Lão Tổ quát to.
- Oanh!
Bên cạnh cương tráo của quốc sư, một đóa kiếm liên nổ tung, sinh ra một lực phá hoại to lớn, sư cương tráo của để quốc cũng lắc lư.
- Hồng Liên kiếm?
Quốc sư sầm mặt lại.
- Toàn bộ bạo!
Huyết Bào Lão Tổ lại kêu to.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Trong thời gian ngắn, một đóa tiếp lấy một đóa Hồng Liên nổ tung, một đóa vừa rồi đã nổ cương tráo của quốc sư nhộn nhạo, trăm đóa cùng nổ, uy lực lớn cỡ nào?