Phụ trách: Vô Tà Team
Mộ Dung Lục Quang cúi đầu nói.
Người đàn ông áo trắng lạnh lùng nói:
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi biết Thiên Lang Tông ta phải trả giá lớn thế nào mới có thể tìm ra được thân phận những tà ma này không? Không báo đã làm? Ngươi có biết, bởi vì ngươi không báo đã làm, phá hỏng chuyện lớn của chúng ta không? Chúng ta vốn định nhân lúc những tà ma này không phát hiện ra mình bị lộ, tìm hiểu nguồn gốc của chúng, một lưới bắt sạch tà ma ở Thập Vạn Đại Sơn, ngươi lại tự chủ trương, làm kế hoạch của chúng ta thất bại trong gang tấc!
Mộ Dung Lục Quang biến sắc. Hóa ra Tông chủ cố ý không nhằm vào những tà ma này, là còn có kế hoạch khác.
- Đệ tử biết tội, mong Tông chủ trách phạt!
Mộ Dung Lục Quang buồn bực nói.
- Hừ!
Người đàn ông áo trắng hừ lạnh, rõ ràng bây giờ không phải là lúc trách phạt.
- Thiên Lang Tông Chủ, ngươi muốn vây khốn chúng ta đến khi nào?
Trương Ly Nhi ở bên cạnh có chút tức giận nói.
Người đàn ông áo trắng nhìn một đám khách lo lắng, lại vung tay lên.
Rất nhiều sấm sét từ trên cao hạ xuống, không cần lệnh phù trong tay Vương Khả, người đàn ông áo trắng lại có thể phát động Thiên Lôi Tru Ma Trận bình thường. Rất nhiều sấm sét giống như thác nước trút xuống, tất cả các vị khách nhìn thấy vậy thì biến sắc. Đây là muốn giết người diệt khẩu sao?
Ngay cả Trương Ly Nhi cũng tái mặt.
- Ầm ầm ầm…!
Trong những tiếng kêu thảm thiết, tất cả tà ma lập tức bị sấm sét đánh nổ tung lên. Từng ánh sáng màu vàng xông thẳng đến người đàn ông áo trắng, rất nhanh đã rơi vào trong lòng bàn tay của người đàn ông áo trắng, hóa thành một quả cầu màu vàng.
Mà một đám khách khứa xung quanh cuối cùng cũng được tự do.
Khi những tiếng nổ qua đi, các vị khách xác định mình không bị thương, mới thở dài một cái, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
- Các vị, lần này Thiên Lang Tông ta thất lễ để xảy ra một trò khôi hài, làm các vị bị sợ hãi rồi!
Người đàn ông áo trắng thi lễ với tất cả khách khứa.
- Thiên Lang Tông Chủ khách khí rồi. Không có việc gì, không có việc gì!
Đám người mới sống sót sau tai nạn, tất nhiên không dám mạo phạm.
- Thiên Lang Tông ta cũng chỉ vừa phát hiện ra những tà ma này không lâu, còn chưa kịp báo cho các vị tiên môn biết, kết quả xảy ra những hiểu nhầm này, hi vọng các vị không lấy làm phiền lòng!
Người đàn ông áo trắng thở dài nói.
- Không trách, không trách!
Các khách lập tức phất tay.
Ngươi là một đại lão Nguyên Anh cảnh nhận tội với chúng ta, chúng ta dám nói gì? Chỉ có thể dùng quyển sách nhỏ ghi lại oán khí trong lòng thôi.
- Nếu các vị không trách, vậy ta lại đưa những công đức có được từ tà ma cho các vị, thể hiện sự áy náy của Thiên Lang Tông ta!
Người đàn ông áo trắng cười nói.
Người đàn ông áo trắng vung tay lên, quả cầu màu vàng trong lòng bàn tay lập tức phân tán ra, hóa thành rất nhiều tia sáng màu vàng xông thẳng tới mọi người ở đây. Đương nhiên, ngoại trừ Vương Khả, tất cả mọi người đều được chia một tia.
Các khách thấy công đức vào cơ thể, lập tức mừng rỡ:
- Cảm ơn Thiên Lang Tông Chủ!
Oán khí? Bây giờ có lợi, làm gì còn oán khí nữa?
Tuy Trương Ly Nhi cũng được chia một phần, nhưng trong lòng lại không cao hứng nổi, vốn mình phải được nhiều hơn.
Người đàn ông áo trắng hóa giải oán khí của các vị khách, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vương Khả.
- Tại hạ Tông chủ của Thiên Lang Tông, Trần Thiên Nguyên. Lần này Thiên Lang Tông gặp nạn, cảm ơn tiểu hữu giúp đỡ!
Người đàn ông áo trắng thi lễ và nói với Vương Khả.
Thiên Lang Tông Chủ, Trần Thiên Nguyên!
Thiên Lang Tông Chủ, Trần Thiên Nguyên!
Trần Thiên Nguyên thi lễ với Vương Khả, Vương Khả cũng không dám nhận, lập tức tránh ra.
- Tiểu tử là Vương Khả chỉ có công lao nhỏ bé không đáng kể, nên không dám nhận lễ lớn của Thiên Lang Tông Chủ!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
- A? Công lao nhỏ bé không đáng kể?
Trần Thiên Nguyên cười nói.
Vương Khả khiêm tốn làm Trần Thiên Nguyên cảm giác người này không tệ, ít nhất có thể hiểu lễ phép, còn tương đối khiêm tốn.
- Cũng không phải công lao nhỏ bé gì. Nếu không phải có ngươi ra tay, hôm nay Đông Lang Điện chắc hẳn sẽ ma tăng đạo tiêu!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Đám người Mộ Dung Lục Quang bên cạnh nhất thời phiền muộn.
- Thiên Lang Tông có nhân tài đông đúc, tất nhiên không thể để cho tà ma thực hiện được gian kế. Hơn nữa, hai canh giờ sau Thiên Lang Tông Chủ sẽ trở lại. Cho dù tà ma phá hủy ở đây, cũng không phá được bao nhiêu!
Vương Khả lập tức phủi sạch công lao nói.
Không phải Vương Khả muốn phủi sạch mà nhất định phải làm ra vẻ khiêm tốn. Bởi vì, công lao này đã chắc như sắt thép, có ném được không được. Mình phủi sạch như thế, chẳng phải để cho Trần Thiên Nguyên xấu hổ, đợi lát nữa sẽ thuận tiện giở lòng tham sao?
- Thiên Lang Tông ta có công nhất định phải thưởng, có ơn nhất định phải trả. Ngươi không cần khiêm tốn, chuyện ngươi làm có nhiều người chứng kiến như vậy, không ai có thể xóa bỏ được. Vương Khả, ngươi có thể có thỉnh cầu gì không? Nếu không quá phận, ta có thể thỏa mãn ngươi!
Trần Thiên Nguyên cười nói.
Tới rồi? Mắt Vương Khả lập tức sáng lên, lập tức quỳ xuống.
- Tiểu tử Vương Khả tu hành ở trong phàm trần, trong lòng vẫn hướng tới Thiên Lang Tông, càng sùng kính Thiên Lang Tông Chủ. Trong cuộc đời này, ta chỉ có một nguyện vọng, đó là có thể bái Thiên Lang Tông Chủ làm sư phụ, mong Thiên Lang Tông Chủ tác thành!
Vương Khả lập tức bái lạy.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả. Ngươi còn thật sự dám tham thế à? Cả đời Trần Thiên Nguyên tổng cộng chỉ thu một đệ tử, riêng Thiên Lang Tông lớn như vậy có bao nhiêu đệ tử muốn bái hắn làm sư mà không được, ngươi lại muốn bái sư?
Bái sư? Đương nhiên phải bái sư! Định Quang Kính cũng là của Trần Thiên Nguyên, đến lúc đó nhờ sư tôn dùng Định Quang Kính xóa bỏ vận rủi của mình, không phải sẽ là nước chảy thành sông sao? Hơn nữa, đánh giá về Trần Thiên Nguyên ở Thập Vạn Đại Sơn vô cùng tốt, hơn nữa còn là Thiên Lang Tông Chủ. Nếu mình bái hắn làm sư phụ, có một ngọn núi dựa lớn như vậy, sau này chẳng phải có thể ngang ngược ở Thập Vạn Đại Sơn sao?