Bất Diệt Thần Vương

Chương 548: Bần tăng không kiêng cử cái gì




- Ách, là Vương tướng quân sao, ha ha, hòa thượng đó là kẻ lừa đảo, hết ăn lại nằm, mỗi ngày đều ngủ ở quảng trường Phật Thủ, không cần để ý hắn!

- Đúng vậy, lừa thịt lừa rượu, nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt đều sáng lên! Chỉ là hòa thượng giả!

- Không cần lo lắng, hắn không biết làm gì, ai cũng đánh không lại, nhưng chính là tên không biết xấu hổ!

- Người khác bố thí chút cơm cho hắn, hắn sẽ đòi thịt, người khác bố thí thịt cho hắn, hắn sẽ đòi rượu, người khác bố thí rượu cho hắn, hắn sẽ vênh mặt đòi tiền!

- Trên đời còn có loại hòa thượng này! Ha ha ha!

- Vương tướng quân, không cần để trong lòng!

Tiểu thương bốn phía nhất thời cười ha hả nói. Hiển nhiên, đại biểu tỷ là một tướng quân trong quân đội Cần Vương, rất nhiều dân chúng đều queBần tăng không kiêng cử cái gì

- Ách, là Vương tướng quân sao, ha ha, hòa thượng đó là kẻ lừa đảo, hết ăn lại nằm, mỗi ngày đều ngủ ở quảng trường Phật Thủ, không cần để ý hắn!

- Đúng vậy, lừa thịt lừa rượu, nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt đều sáng lên! Chỉ là hòa thượng giả!

- Không cần lo lắng, hắn không biết làm gì, ai cũng đánh không lại, nhưng chính là tên không biết xấu hổ!

- Người khác bố thí chút cơm cho hắn, hắn sẽ đòi thịt, người khác bố thí thịt cho hắn, hắn sẽ đòi rượu, người khác bố thí rượu cho hắn, hắn sẽ vênh mặt đòi tiền!

- Trên đời còn có loại hòa thượng này! Ha ha ha!

- Vương tướng quân, không cần để trong lòng!

Tiểu thương bốn phía nhất thời cười ha hả nói. Hiển nhiên, đại biểu tỷ là một tướng quân trong quân đội Cần Vương, rất nhiều dân chúng đều quen biết.

- A di đà phật, ai là kẻ lừa đảo? Cho các ngươi cơ hội bố thí, là cơ duyên của các ngươi, các ngươi biết cái gì?

Hòa thượng Vô Giới nhất thời hơi buồn bực, trừng mắt nhìn một đám tiểu thương.

- Đồng dạng là tăng nhân, ngươi xem quốc sư trong hoàng cung, không nhiễm một hạt bụi, tạo phúc vì thương yêu sinh linh, tru diệt yêu ma cứu thế. Ngươi nhìn ngươi xem, chỉ là một tên vô lại! Phi!

Một tiểu thương bán vịt quay mắng.

- Các ngươi biết cái gì! Đó đều là ngoài mặt, có tác dụng cái rắm!

Hòa thượng Vô Giới trừng mắt nói.

- Hả, ngươi dám vu khống quốc sư? Có tin ta kêu một tiếng, bộ khoái sẽ đến bắt ngươi không?

Tiểu thương kia khinh thường nói.

- Các ngươi bị mù sao, phật thật như ta lại không nhìn thấy! Có ý tốt nhận bố thí của các ngươi, giúp các ngươi tiêu trừ nghiệp chướng, còn không biết tốt xấu, hừ!

Hòa thượng Vô Giới này hùng hùng hổ hổ, quay đầu, biến mất trong đám người.

- Chạy rồi? Hòa thượng này thật giống như bàn chân bôi dầu!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo cổ quái.

- Hòa thượng này mỗi ngày hết ăn lại uống sao?

Đại biểu tỷ tò mò nhìn tiểu thương kia.

- Cũng không phải, nhưng Vương tướng quân, ta vừa rồi chỉ hù dọa hắn, hòa thượng này tuy lục căn không tịnh, mỗi ngày hết ăn rồi uống, nhưng vẫn có chút bản lĩnh! Bằng không, đã sớm bị người bắt rồi!

Tiểu thương kia cười nói.

- Hả? Bản lĩnh thật? Ta vừa rồi đẩy hắn đã ngã rồi?

Đại biểu tỷ hiếu kỳ nói.

- Hắn sẽ không dùng vũ lực, nhưng Phật kinh hiểu rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều dân chúng chết trong tay yêu thú, hắn sẽ tiến đến, niệm một đoạn kinh văn siêu độ. Tuy không biết có tác dụng không, nhưng người nhà người chết sẽ bố thí hắn chút tiền tài!

Tiểu thương giải thích nói.

- Hắn là đi lừa tiền? Niệm kinh văn có tác dụng gì, niệm bậy bạ, ta cũng biết!

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Không phải niệm bậy bạ, hắn thật sự biết rất nhiều kinh văn. Lúc trước còn có mấy hòa thượng giảng pháp truyền kinh đi qua. Lúc niệm kinh, bị hắn chỉ ra rất nhiều chỗ sai, đám hòa thượng đó đều bị hắn nói mà á khẩu không thể phản bác, mất mặt bỏ đi. Cho nên, chúng ta đều biết hắn biết đọc thật nhiều kinh thư. Chỉ là không có chút bộ dáng cao tăng gì. Chúng ta từng khuyên hắn, nhưng hắn vẫn như vậy, ăn thịt uống rượu, lừa tiền, thậm chí còn đánh bạc! Cả người lôi thôi, người gặp người né!

Tiểu thương kia nói.

- Ách, thật đúng là tên kỳ quái!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo cổ quái.

Chỉ có Vương Khả, hai mắt híp lại:

- Nhân tài mà!

- Nhân tài?

Trương Chính Đạo sửng sốt nhìn Vương Khả.

- Đại biểu tỷ, phái người đưa hòa thượng Vô Giới này đến quý phủ, ta muốn gặp hắn! Ta có biện pháp tìm Cung Vi!

Trong mắt Vương Khả sáng ngời.

- Dạ!

Đại biểu tỷ cung kính nói.

- Vương Khả, ngươi phát điên rồi sao? Một hòa thượng giả mà thôi, ngươi làm sao thông qua hắn tìm Cung Vi?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

----------oOo----------

Chu Kinh, đại trạch Vương gia! Trong một gian đại sảnh.

Đại sảnh có bàn rượu, trên đó toàn rượu thịt. Hòa thượng Vô Giới cả người bẩn thỉu đang ăn thịt từng ngụm lớn, há to miệng nốc rượu, đồng thời lấy tay che lại, giống như sợ có người giành với hắn.

Một bàn rượu thịt lớn, không qua bao lâu đã bị hòa thượng Vô Giới ăn sạch.

Vương Khả và Trương Chính Đạo uống trà bên cạnh, đợi hòa thượng này ăn cơm.

- Hòa thượng này là con heo đầu thai sao? Ăn nhiều như vậy? Một đống rượu thịt, hắn đều ăn hết rồi?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

- Ợ, không phải ta nổ với các ngươi, thêm một bàn nữa, ta ăn cũng không thành vấn đề!

Hòa thượng Vô Giới nhất thời ngẩng đầu nói.

- Vậy thêm một bàn nữa, ăn!

Vương Khả phân phó.

- Dạ!

Ngoài cửa, lập tức có tử đệ Vương gia tiến đến dọn dẹp tàn cục, đồng thời, rất nhanh lại mang lên một bàn rượu thịt.

Lúc này, hòa thượng Vô Giới chợt cảm thấy không thích hợp, không vội vã ăn ngay, mà nhìn Vương Khả:

- Vị thí chủ này, ngươi gọi ta đến, chỉ vì mời ta ăn no nê sao? Bần tăng không có cái gì cả! Ngươi muốn làm gì ta…?

- Đại sư, ta nghe nói, ngươi rất quen đọc kinh văn?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Ha ha ha, đâu chỉ quen đọc kinh văn, kinh thư khắp thiên hạ, ta đều đọc làu làu!

Hòa thượng Vô Giới nhất thời cười nói.

- Ngươi nổ đi, kinh thư thiên hạ, ngươi đều đọc làu làu?

Trương Chính Đạo tỏ vẻ không tin.

- U a, ngươi không tin sao? Ngươi có thể thử ta! Nói không ra, ta là cháu ngươi! Ta nếu đọc được, ngươi là cháu ta, thế nào?

Hòa thượng Vô Giới uống rượu, đắc ý nói.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ. Mẹ nó, ta nào biết kinh văn gì, hơn nữa, ta còn chưa có vợ, cần gì đứa cháu như ngươi?

- Hửm, đạo quan thứ nhất đã thông qua!

Vương Khả gật đầu.

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Đạo quan thứ nhất gì?

Hòa thượng Vô Giới cũng trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Điều ta nói, ngươi sẽ tin tưởng sao?

- Tin hay không không quan trọng, ngươi có tự tin là được rồi!

Vương Khả lắc đầu.

Hòa thượng Vô Giới: “…!”

- Đạo quan thứ hai, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có hiểu biết Độ Huyết Tự không? Độ Huyết Tự có một hòa thượng, gọi là hoàng thượng Giới Sắc! Ngươi có quen hay không?

Vương Khả hỏi hòa thượng Vô Giới.

Trương Chính Đạo sửng sốt, hòa thượng Vô Giới này quen biết với hòa thượng Giới Sắc sao? Vương Khả, ngươi nghĩ gì vậy, không thể bởi vì cùng có chữ “Giới” đã lẫn bọn họ với nhau, một người là Nguyên Anh Cảnh, một người là phàm nhân mà!