Bất Diệt Thần Vương

Chương 505: Truy Hồn Thực Cốt Chân




Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

- Hừ, giết ngươi? Ta cũng không rảnh! Hiện tại bên người đầy người muốn gây phiền toái cho ngươi!

m thanh Điền Chân lạnh lùng.

- Hừ! Nói đi, lần này ngươi tìm ta làm gì? Không thể nào chỉ đến cười ta chứ?

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

Điền Chân nhìn chằm chằm Mạc Tam Sơn một hồi, cuối cùng không vòng vo nữa:

- Ta đếm tìm ngươi lấy “Thiểm Điện Thần Tiên” của Tử Bất Phàm!

Nghe thấy bốn chữ Thiểm Điện Thần Thiên, Mạc Tam Sơn theo bản năng nhíu mày, lửa giận dâng trào.

- Ngươi điên à! Vì sao nói Thiểm Điện Thần Tiên ở trong tay ta? Ta khi nào lấy Thiểm Điện Thần Tiên rồi?

Mạc Tam Sơn trừng mắt.

Điền Chân ngờ vực nhìn Mạc Tam Sơn.

- Tử Bất Phàm nàng bỗng nhiên tìm ta muốn Thiểm Điện Thần Thiên, ngươi cũng đến lấy? Ngươi vì lấy lòng Tử Bất Phàm sao? Mẹ nó, ta khi nào cầm đi Thiểm Điện Thần Tiên. Các ngươi vì sao cứ đến chỗ ta lấy?

Mạc Tam Sơn cáu giận nói.

Mình bị Tử Bất Phàm hiểu lầm, mới bị thương thê thảm như vậy. Còn chưa xong nữa? Còn đến nữa?

- Ngươi không lấy sao?

Điền Chân lạnh lùng nói.

- Ta nếu lấy Thiểm Điện Thần Tiên, ta chết không tử tế!

Mạc Tam Sơn tức giận nói.

- Nhưng vì sao Tử Bất Phàm nói ngươi lấy?

Điền Chân trầm giọng nói.

- Ta làm sao biết? Nàng nói, là Vương Khả, Đồng An An nói với nàng. Mẹ nó, là Vương Khả vu oan ta! Tên khốn này, hắn vu oan ta bao nhiêu lần rồi?

Mạc Tam Sơn tức muốn nhảy dựng.

Thần tình Điền Chân ngờ vực.

- Ta hiện tại bị thương, không thuận tiện đối phó Vương Khả, ngươi tìm hắn đi, ta dám khẳng định, Thiểm Điện Thần Tiên khẳng định trong tay Vương Khả!

Mạc Tam Sơn căm hận nói.

Điền Chân trầm ngâm một lát.

- Ngươi còn hoài nghi ta sao? Ta lấy Thiểm Điện Thần Tiên làm gì? Công pháp không xứng, Thiểm Điện Thần Tiên kia đối với ta còn không bằng một thanh phi kiếm tốt, ta có tất yếu lấy không?

Mạc Tam Sơn trừng mắt tức giận nói.

Điền Chân trầm ngâm hồi lâu, mới thở sâu nói:

- Được rồi, ta tạm thời tin ngươi!

- Ngươi đi tìm Vương Khả đi? Thay ta thăm hỏi hắn!

Mạc Tam Sơn chờ mong nói.

- Thăm hỏi hắn? Dùng cái gì thăm hỏi? Nếu không, ngươi cho ta một chút pháp bảo?

Điền Chân cười nói.

- Hừ ngươi động thủ, còn để ta chuẩn bị binh khí cho ngươi? Ngươi đang muốn vu oan hãm hại ta sao?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Ngươi nói đi, cho hay không?

Điền Chân khinh thường nói.

Mạc Tam Sơn trừng mặt một lúc, có lẽ bởi vì đối với Vương Khả quá độc, cuối cùng nuốt xuống khẩu khí này, lấy ra một cây ngân châm dài bằng chiếc đũa.

- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Ngươi điên rồi sao!

Hai mắt Điền Chân sáng lên.

- Truy Hồn Thực Cốt Châm? Một châm này đâm xuống, Vương Khả cả đời chỉ có thể ngồi trên giường! Đến lúc đó, ngươi muốn hỏi gì thì hói

Mạc Tam Sơn chờ mong nói.

- Ta biết ngay, pháp bảo âm độc trên người ngươi là nhiều nhất!

Điền Chân cười lạnh nói.

- Cầm dùng đi! Ha ha, nhớ rõ thay ta đâm thêm hắn hai châm!

Mạc Tam Sơn cũng hưng phấn nói.

Vẻ mặt Điền Chân cổ quái:

- Ngươi hy vọng Vương Khả chết như vậy?

- Ta thảm như vậy, đều là hắn hại, ngươi nghĩ sao? Nhưng ngươi cẩn thận một chút!

Mạc Tam Sơn bỗng nhiên nhíu mày nói.

- Cẩn thận cái gì?

Điền Chân ngạc nhiên nói.

- Tiểu tử Vương Khả kia, phi thường tà môn! Ta cũng không nói được gì, dù sao tà môn, giống như nguyền rủa của U Nguyệt công chúa được Vương Khả kế thừa, nhắm vào hắn đều xui xẻo! Ta cũng không hiểu vì sao!

Mạc Tam Sơn lo lắng nói.

- Hừ, nói giỡn gì! Tự ngươi xui xẻo, nói gì Vương Khả! Ngươi chờ đi, xem ta thu thập hắn thế nào!

Điền Chân cười lạnh nói.

Bên ngoài Long Tiên Trấn.

Vương Khả, Trương Chính Đạo lặng yên rời khỏi Long Tiên Trấn.

- Vương Khả, đi gấp như vậy làm gì?

Trương Chính ở phía sau buồn bực nói.

- Không gấp, ở lại tòa cao Thần Vương sao? Sư tôn ta nói, mỗi ngày bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta! Ta cũng không điên, mỗi ngày ở đây để người ta rình mò, thú vị lắm sao?

Vương Khả thúc giục nói.

- Ai rình mò ngươi?

Trương Chính tỏ vẻ không tin.

- Một đám Đường chủ Ma giáo cùng với Ma Tôn đều rình mò ta, bên chỗ chính đạo khẳng định cũng có một đám Nguyên Anh Cảnh đang nhìn! Mẹ nó, cũng không trả tiền, xem miễn phí sao! Ta cũng không phải biến thái!

Vương Khả tức giận nói.

- Nổ đi ngươi!

Trương Chính Đạo tỏ vẻ không tin.

- Vừa lúc, Thanh Kinh cũng truyền đến tin tức, đại biểu ca sẽ thống nhất thiên hạ Đại Thanh, chờ đại điển đăng cơ! Chỉ là đứa cháu của Tử Bất Phàm kia vẫn không bỏ qua. Mẹ nó, Tử Bất Phàm cũng không ủng hộ hắn, hắn còn nỗ lực cái rắm!

Vương Khả tức giận nói.

- Nhắc tới Thanh Kinh, ta nhớ ra rồi, bọn họ đang truyền, ngươi và Trương Ly Nhi có mờ ám?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Ngươi sao còn bát quái nữa? Không phải một năm trước đã nói với ngươi rồi sao? Đều là lão xảo quyệt Mạc Tam Sơn kia bịa đặt!

- Ta vốn cũng cảm thấy như vậy, dù sao, hai người chênh lệnh quá lớn! Nhưng nhìn tác phong của người, lại thấy cũng có thể xảy ra chuyện như vậy!

Trương Chính Đạo lắc đầu.

- Ngươi có ý gì?

Vương Khả ngờ vực nói.

- Ta nghe Đồng An An nói, sau đại hội Long Môn, ngươi biến mất một tháng, tìm nữ nhân nào đó tên Long Ngọc, đi biển lêu lỏng một tháng?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Đồng An An? Mẹ nó, tiền lương cao như vậy cũng không chặn được miệng hắn? Dựa vào cái gì nói xấu ta?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi đừng nói Đồng An An, hỏi ngươi có đi hay không?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

Vương Khả đen mặt:

- Lêu lỏng gì chứ, chỉ là phiêu lưu hơn một tháng!

- Vậy thì đúng rồi, mẹ nó, mỗi ngày đều nói tình cảm với U Nguyệt công chúa ra sao, hai người các ngươi thì ra đã sớm kết thúc rồi! Hiện tại bạn gái đổi thành Trương Ly Nhi, rồi đổi thành Long Ngọc kia! Ngươi còn có mặt mũi nói đến U Nguyệt công chúa sao?

Trương Chính Đạo khinh thường nói.

Vương Khả đen mặt:

- Ngươi nói lại lần nữa xem, tin hay không ta đánh ngươi!

- Ngươi đánh không lại ta! Đánh ta cái rắm! Lần này bảo ta đi với ngươi đến Thanh Kinh, còn không phải để ta làm bảo tiêu cho ngươi?

Trương Chính Đạo khinh thường nói.

Vương Khả trừng mắt:

- Nếu không thử xem?

- Ta chỉ hỏi một chút, ngươi cần tức giận vậy không?