Bất Diệt Thần Vương

Chương 504: Truy Hồn Thực Cốt Chân




Vương Khả nhìn Đồng An An.

- Đúng vậy, kế tiếp chúng ta sẽ bận điên rồi, đại khái trong một tháng, bảy trăm vạn cân linh thạch này sẽ gửi về ngân hàng chúng ta!

Đồng An An giải thích.

Trương Chính Đạo sửng sốt, có ý gì, tiền xuất ra ngoài, toàn bộ trở lại?

- Ừm, loại bảo trì vòng quay này, tất cả khách hàng kí thêm hiệp ước, để bọn họ dùng lợi tức cho vay tốt nhất, xuất ra ngoài, sau đó tồn trở lại, sau đó xuất ra ngoài, lại tồn trở lại! Không cần chờ đợi, không cần chậm trễ! Chúng sẽ không ngừng kiểm tra nhân viên công tác! Làm việc đàng hoàng đi!

Vương Khả gật đầu.

Trương Chính Đạo bên cạnh bắt tay tính toán, bỗng nhiên hít khí lạnh:

- Mẹ nó, bảy trăm vạn cân linh thạch này, ngươi có thể mỗi tháng kiếm một lần tiền lời? Mỗi tháng đều có thể kiếm ba mươi lăm ngàn vạn linh thạch? Một năm kiếm mười hai lần, chính là bốn trăm hai mươi vạn cân linh thạch? Cái này gọi là không kiếm tiền?

Đồng An An ở bên cạnh nói:

- Không chỉ như thế, có người trả tiền trước, có người gửi tiền trước, nghiệp vụ ngân hàng sẽ kiếm thêm càng nhiều!

Trương Chính Đạo: “…!”

- Hơn nữa, một khi gửi ngân hàng, hành vi cho vay được đại chúng tiếp nhận, vậy người gửi ngân hàng, người cho vay sẽ càng nhiều, chúng ta sẽ kiếm càng nhiều!

Đồng An An nói.

Trong mắt Trương Chính Đạo bỗng nhiên biến thành toàn tiền là tiền, hô hấp cũng dồn dập.

- Trước bảo trì lợi tức và phí quản lý, chờ thêm thời gian, tiền gửi ngân hàng đuổi theo không kịp tiền cho vay, giảm lãi suất gửi ngân hàng một cách thích hợp. Sau đó, thậm chí cung cấp thẻ lợi tức cho nhà giàu gửi tiền cũng không thành vấn đề, hiện tại cứ như vậy!

Vương Khả nói.

- Dạ!

Đồng An An gật đầu.

Trương Chính Đạo bỗng nhiên nhìn Vương Khả:

- Vương Khả lòng dạ hiểm độc! Ta còn nghĩ rằng ngân hàng ngươi không kiếm tiền, ngân hàng ngươi kiếm tiền cũng kiếm quá độc ác rồi!

- Vô nghĩa, ta kinh doanh lũng đoạn, không kiếm tiền, cái gì kiếm tiền?

Vương Khả không khiêm tốn nói.

- Đồng An An, tất cả vật phẩm mượn nợ, đưa đến Thần Long Đảo bảo quản, ta đã nói với Niếp Thanh Thanh, nàng sẽ trông giữ giúp ta. Có Niếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y giữ vật gán nợ, hẳn sẽ không có vấn đề gì!

Vương Khả giải thích.

- Dạ!

Đồng An An gật đầu.

Không nói Trương Chính Đạo lúc này ghen tị đỏ mắt, Đồng An An cũng hít thở dồn dập. Vương Khả cũng quá biết kiếm tiền, mấu chốt, người khác còn tưởng rằng chiếm được tiện nghi lớn. Mẹ nó, ngân hàng còn kiếm tiền hơn cả bảo hiểm!

- Sự tình đã dặn dò rõ ràng, ta phải rời khỏi công ty Thần Vương số hai một thời gian. Hết thảy bảo an nơi này đều giao cho ngươi, có vấn đề gì, đi Thần Long Đảo tìm Niếp Thanh Thanh, dù sao cũng không xa!

Vương Khả phân phó nói.

- Dạ! Đồng An An gật đầu.

----------oOo----------

Long Tiên Trấn, tiểu viện chỗ Mạc Tam Sơn!

Mạc Tam Sơn nằm trên ghế chữa thương, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Giờ phút này, bên cạnh còn có một nam tử, nếu Thiết Lưu Vân đến đây sẽ nhận ra người này, tên là Điền Chân! Trưởng lão Kim Ô Tông! Nửa năm trước mang theo một đám đệ tử chính đạo đi Ma Long Đảo, kết quả bị Sắc Dục Thiên đánh bại, trọng thương trở về.

Hơn nửa năm này, Điền Chân và Mạc Tam Sơn đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, thông qua kênh tình báo của mình, mắng mỏ lẫn nhau, khiến Thập Vạn Đại Sơn náo nhiệt một phen.

- Các ngươi đều lui xuống đi!

Điền Chân mở miệng nói.

Một đám đệ tử Kim Ô Tông từ phía sau đi lên.

- Đi xuống đi, Điền Chân trưởng lão tìm ta, có việc riêng muốn nói!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Dạ!

Bọn thuộc hạ của hai người đều rời khỏi đại sảnh, lúc này chỉ còn hai người Mạc Tam Sơn và Điền Chân.

Điền Chân cũng không khách khí, ngồi sang một bên, bưng trà nhấm nháp.

- Ha, Mạc Tam Sơn, ta nghe nói, ngươi bị Trần Thiên Nguyên trách phạt trước mặt mọi người!

Điền Chân cười trêu chọc.

Mạc Tam Sơn đen mặt:

- Liên quan gì đến ngươi!

- Hai ngày trước, ta đã ở Long Tiên Trấn!

Điền Chân thở sâu nói.

- Hả? Ngươi cũng ở đó? Vậy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi? Vương Khả căn bản không có công đức tru ma!

Hai mắt Mạc Tam Sơn sáng lên.

Điền Chân gật đầu:

- Ta cũng đã nhìn thấy!

- Tốt, tốt, ngươi cũng nhìn thấy thì tốt rồi! Người khác đều nghĩ Vương Khả cố ý che giấu thân phận với đệ tử Ma giáo, nhưng ngươi ta đều hiểu, hắn đang che giấu thân phận với đệ tử chính đạo, hắn chính là tà ma! Nhưng, không biết vì sao, tông chủ tông ta lại…!

Sắc mặt Mạc Tam Sơn khó coi nói.

- Trần Thiên Nguyên cảnh cáo ngươi cũng là cảnh cáo người khac! Không được gây phiền toái cho Vương Khả! Cho nên, ngươi không cần tỏ đáng thương trước mặt ta, trông cậy vào ta tố cáo Vương Khả? Ha ha, hồn thủy của Thiên Lang Tông ngươ, ta cũng không muốn tranh!

Điền Chân cười lạnh nói.

Sắc mặt Mạc Tam Sơn hơi trầm xuống.

- Vậy ngươi đếm tìm ta làm gì? Trong khoảng thời gian này ngươi không ngừng hất nước bẩn vào ta! Ngươi có biết ta chật vật ra sao không?

Mạc Tam Sơn mặt lạnh nói.

- Ha ha, ngươi cũng đừng nói ta, ngươi không phải cũng hất nước bẩn ta sao? Ngươi chật vật? Ta không bị người quở trách sao? Cũng không trách ngươi, lúc ấy chúng ta đối phó với Sắc Dục Thiên, ngươi cố tình đi giết Thánh Tử gì đó, những người khác cũng bại trận hết rồi, ta nói là sự thật, rõ ràng ngươi có vấn đề, bọn họ nói ngươi là nội gian, cũng không nói gì sai!

Điền Chân cười lạnh nói.

- Thối lắm! Nội gian! Ngươi mới là nội gian!

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

- Mạc Tam Sơn, ngươi ngậm máu phun người là vô dụng!

Điền Chân cười lạnh.

- Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Lúc trước Tử Bất Phàm truyền tin tức cho ta, ngươi khẩn cấp dẫn người đi Ma Long Đảo, người khác không biết, ta còn không biết, ngươi thật để bụng Tử Bất Phàm kia!

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

Hai mắt Điền Chân nhíu lại:

- Mạc Tam Sơn, ngươi có biết kết cục nói xấu ta sẽ ra sao không?

- Đến đi, ngươi là trưởng lão phụ trách tình báo của Kim Ô Tông, ta là điện chủ phụ trách tình báo của Thiên Lang Tông. Ta có thể để ngươi đến tiểu viện của ta, ta sẽ không sợ ngươi giết người diệt khẩu! Ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi động thủ, ta cam đoan, chuyện này ngày mai thiên hạ đều biết!