Bất Diệt Thần Vương

Chương 499: Ta muốn đi lĩnh binh




Vương Khả cảm thán nói.

- Ma Tôn đạt đến Nguyên Anh Cảnh, càng thêm cường đại. Nếu không có ba đại tông chủ Độ Huyết Tự, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông áp chế, Ma giáo thậm chí có thể rất nhanh thống nhất Thập Vạn Đại Sơn!

Trần Thiên Nguyên tiếp tục giải thích.

- Đúng rồi, sư tôn, Ma Tôn kia cũng là tịnh ma sao!

Vương Khả hỏi.

- Hả? Tịnh ma?

Trần Thiên Nguyên kinh ngạc nói.

- Dạ!

Vương Khả gật đầu.

- Thật không ngờ đến! Tịnh ma? Tịnh ma thật tốt! Ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn cũng yên tâm không ít!

Trần Thiên Nguyên bỗng nhiên cười nói.

- Rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn? Sư tôn, ngươi muốn xuất môn sao?

Vương Khả kinh ngạc hỏi.

- Không, vi sư phải rời khỏi Thiên Lang Tông!

Trần Thiên Nguyên lắc đầu.

- Hả, ý gì?

Vương Khả ngạc nhiên hỏi.

- Vi sư gần đây đột phá tu vi, mơ hồ chạm đến huyền quan, một khi đột phá huyền quan, tu vi vượt Nguyên Anh Cảnh, vi sư sẽ đi chiến trường lĩnh binh!

Trần Thiên Nguyên giảng giải.

- Đệ tử không rõ!

Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.

- Ngươi lúc trước đoán không sai, Thiên Lang Tông không giống tông môn khác, ngược lại giống một quân doanh! Đúng vậy, là một quân doanh, một quân doanh luyện binh an trí ở Thập Vạn Đại Sơn! Vi sư là nguyên soái, một khi đột phá huyền quan, ta sẽ được đề bạt đi tham dự chiến tranh chính ma bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn!

Trần Thiên Nguyên giải thích.

- Đề bạt? Sư tôn được đề bạt đi? Thiên Lang Tông ta lệ thuộc vào một thế lực ngoại giới?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Không sai, tình huống cụ thể gì, ta sẽ không nói với ngươi. Ta chỉ có thể nói với ngươi, Thiên Lang Tông là thế lực chính đạo mạnh nhất thiên hạ! Chiến tranh bên ngoài càng hung hiểm!

Trần Thiên Nguyên nói.

Vương Khả há mồm ngạc nhiên. Mẹ nó, thật nguy hiểm mà! Ta vẫn nên ở Thập Vạn Đại Sơn kiếm tiền thôi!

- Nhưng mà, cần một thời gian nữa, vi sư còn chưa đột phá! Tạm thời sẽ không đi, nhưng, ta cũng phải chuẩn bị rời đi, ít nhất phải cam đoan Thiên Lang Tông rời khỏi ta có thể tiếp tục phát triển!

Trần Thiên Nguyên thở dài nói.

- Sư tôn, ý của người là, chuẩn bị truyền ngôi cho ta, để ta làm tông chủ Thiên Lang Tông! Đa tạ sư tôn tài bồi! Đệ tử nhất định sẽ giúp Thiên Lang Tông phát dương quang đại!

Hai mắt Vương Khả sáng lên.

Trần Thiên Nguyên: “…!”

Lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói muốn truyền ngôi cho ngươi? Ngươi thật biết vênh váo!

- Ngươi làm tông chủ? Không có khả năng!

Trần Thiên Nguyên đen mặt.

- Hả? Không phải truyền ngôi cho ta sao? Ta còn tưởng người nói nửa ngày là muốn cho đệ tử lợi lộc gì!

Vương Khả buồn bực nói.

Trần Thiên Nguyên đen mặt nhìn Vương Khả, lợi lộc cái rắm, giao Thiên Lang Tông cho ngươi, sẽ bị hủy đi! Ta sẽ bị tông chủ các đời mắng chết.

- Ngươi đừng nghĩ nữa, ngươi không có tư cách!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Người nào có tư cách?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Quy củ của Thiên Lang Tông, tông chủ phải được trúng tuyển từ tứ đại điện chủ!

Trần Thiên Nguyên giải thích.

- Tứ đại điện chủ? Hay là điện chủ Bắc Lang Điện đi. Tuy ta còn chưa gặp mặt nhưng dù sao cũng là sư huynh ta, là đại đệ tử của người, hắn mới có thể chăm sóc ta! Sư tôn, người ngàn vạn lần đừng truyền vị cho Mạc Tam Sơn, nếu không, đệ tử sẽ bị hại chết!

Vương Khả nhất thời lo lắng nói.

- Sư huynh ngươi có nhiệm vụ bí mật bên ngoài, tự nhiên không thể truyền vị cho hắn. Về phần Mạc Tam Sơn, trước kia thấy hắn cũng không tệ, nhưng gần đây chuyện xấu của hắn truyền đi quá nhiều, không có đảm đương của một tông chủ chính đạo, cũng…!

Trần Thiên Nguyên lắc đầu thở dài.

Dù sao, trong khoảng thời gian này, trận mắng chửi giữa Mạc Tam Sơn và Điền Chân Kim Ô Tông đã truyền khắp Thập Vạn Đại Sơn, bao nhiêu đệ tử tông môn gây loạn trước Thiên Lang Tông, tìm Mạc Tam Sơn giằng co. Mạc Tam Sơn trốn tránh không ra ngoài, khiến Trần Thiên Nguyên không thật vừa lòng.

- Hô, không chọn Mạc Tam Sơn là tốt rồi! Đông tây nam bắc, chỉ còn lại điện chủ Nam Lang Điện?

Vương Khả tò mò nói.

- Không sai, điện chủ Nam Lang Điện, ta muốn tìm hắn trở về, nhanh chóng làm xong công tác bàn giao!

Trần Thiên Nguyên nói.

- Điện chủ Nam Lang Điện, là sư tôn của Thiết Lưu Vân! Thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta nghe nói, cho dù là nội bộ Thiên Lang Tông cũng không có bao nhiêu đệ tử tận mắt thấy hắn! Ta còn tìm Thiết Lưu Vân vẽ hắn, nhưng Thiết Lưu Vân không chịu! Nói điện chủ Nam Lang Điện thường xuyên dịch dung, hắn cũng không biết đâu là mặt thật!

Vương Khả tỏ vẻ kỳ quái nói.

Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày:

- Điện chủ Nam Lang Điện, tính cách thật hơi cổ quái.

- Tính cách cổ quái? Là ý gì?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Đó là, nhiều khi phân không rõ là nam hay nữ!

Trần Thiên Nguyên hồi tưởng nói.

- Gay?

Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.

Thiên Lang Tông, điện chủ Nam Lang Điện lại là gay? Tin tức bùng nổ như vậy sao?

- Gay gì?

Trần Thiên Nguyên hiếu kỳ hỏi.

- Ách, chính là…!

Vương Khả nhất thời không biết giải thích thế nào.

- Điện chủ Nam Lang Điện là nữ tử! Lại thường nữ giả nam trang, làm việc cực kỳ hùng hổ, không, phải là hào phóng. Nhưng hẳn là rất dễ giao thiệp!

Trần Thiên Nguyên nói rõ.

- Sư tôn, câu “rất dễ giao thiệp” này của người sao còn phải thêm tiền tố “hẳn là” ? Vì sao ta nghe có hơi hoảng?

Vương Khả kỳ quái nói.

----------oOo----------

- Sư tôn, câu “rất dễ giao thiệp” này của người vì sao phải thêm tiền tố “hẳn là” ? Vì sao ta nghe hơi hoảng?

Vương Khả lộ vẻ mặt cổ quái.

- Được rồi, chờ ngươi trở về tìm nàng sẽ biết?

Trần Thiên Nguyên cũng không định nhiều lời.

Vương Khả: “…!”

Trầm mặc một hồi, Vương Khả bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ:

- Sư tôn, ngươi vừa rồi có ý gì? Cái gì bảo ta tìm được nàng?

- Vi sư chuẩn bị xông kích huyền quan, tự nhiên không có thời gian tìm nàng, tự nhiên để đệ tử ngươi thực hiện việc này!

Trần Thiên Nguyên nói.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Sư tôn, người chính là tông chủ, hạ tông chủ lệnh, không phải được rồi sao?

- Ngươi cho rằng nàng sẽ nghe lệnh sao?

Trần Thiên Nguyên giải thích.

Sắc mặt Vương Khả càng khó coi:

- Nàng không nghe lệnh? Ngay cả lời sư tôn nàng cũng không nghe, đệ tử thấp cổ bé họng, làm sao tìm?

- Vi sư xem trọng ngươi!

Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.

Vương Khả: - …!

Ta không xem trọng bản thân!