Bất Diệt Thần Vương

Chương 496: Chúng ta không kiếm tiền




Công ty Thần Vương ta không kiếm tiền, chỉ kiếm chút phí vất vả, phí quản lý! Về lợi tức, chỉ là để nhân viên công tác chạy việc có thêm tiền mua chân gà gặm mà thôi! Chúng ta không kiếm tiền!

Vương Khả nói.

Nghe Vương Khả nói như vậy, tất cả mọi người trầm mặc, giống như Vương Khả thật chỉ kiếm chút phí quản lý và chút lợi tức thôi!

Thật sự không kiếm tiền?

Nhưng bọn người Trương Chính Đạo lại tỏ ra khó hiểu. Tốc độ kiếm tiền này thật không bằng bảo hiểm, chút lợi tức ấy có thể làm gì? Ngân hàng này của Vương Khả không khả quan lắm!

Vương Khả cũng giải thích vòng chuyển suất cho mọi người. Tuy tiền gửi, tiền cho vay không nhiều lắm, nhưng tiền ngân hàng vẫn quay vòng. Mẹ nó, một lần tiền gửi kiếm một phần, một năm có thể quay vòng mười lần, không phải kiếm toàn bộ trở lại sao? Hai năm liền trở mình! Từ từ sẽ đến, nước bên trong sâu bao nhiêu, ta làm sao có thể nói cho các ngươi?

Chỗ đại trạch Vương gia.

- Nghiệp vụ ngân hàng này của Vương huynh đệ, giống như thật sự kiếm không được bao nhiêu tiền, kiếm một chút tiền quản lý và lợi tức, chỉ đủ tiền chi tiêu cho hạ nhân đi?

Một đệ tử chính đạo nhíu mày nói.

- Vương huynh đệ làm việc, chưa bao giờ vì kiếm tiền! Bán bảo hiểm, ngươi cho là thật sự vì kiếm tiền sao? Đó là tạo bảo đảm cho liệt sĩ! Mở ngân hàng là vì cái gì? Để người tu hành vào thời khắc mấu chốt không còn phiền não vì tiền, cũng để mọi người có thể phối trí tài sản, bảo đảm cho mọi người, để mọi người có tương lai hạnh phúc!

Triệu Tứ trầm tư nói.

Trương Chính Đạo nhíu mày suy nghĩ sâu xa, bởi vì Trương Chính Đạo hiểu rõ Vương Khả nhất. Mẹ nó, không kiếm tiền, Vương Khả bận rộn nhiều như vậy làm gì? Nghiệp vụ ngân hàng này còn phiền phức hơn bảo hiểm. Sau đó còn phải quan tâm nhiều việc rườm rà như giám định, mượn nợ, bảo an, bán đấu giá, Vương Khả thật không vì kiếm tiền sao?

- Không hợp lý mà?

Trương Chính Đạo lâm vào trầm tư.

Xa xa, Vương Khả có thể thấy rất nhiều người động tâm, nhất thời nở nụ cười:

- Các vị, ta nghĩ rất nhiều người nghi ngờ công ty Thần Vương là vì sao kiếm chút tiền như vậy, lại còn phải lao lực như thế? Ta đã sớm nói, công ty Thần Vương là bán tương lai, là bán hạnh phúc! Hạnh phúc của các ngươi là hạnh phúc của công ty Thần Vương! Ta hy vọng, trên đường tu hành, các vị không phiền não vì chữa thương, bệnh nặng, bình cảnh! Ta hy vọng người tu tiên của Thập Vạn Đại Sơn sẽ không vì lo ngại mà không thể tu tiên thong thả! Ta hy vọng tươi cười trên mặt các ngươi sẽ càng nhiều hơn! Ta hy vọng giới tu hành của Thập Vạn Đại Sơn càng thêm phồn vinh hưng thịnh!

Vương Khả vừa nói ra những hy vọng này, rất nhiều người trầm mặc, Vương Khả ngươi thật phẩm đức cao thượng như vậy sao?

- Hay lắm!

Đồng An An hô lên đầu tiên.

- Vương huynh đệ, chúng ta duy trì công ty Thần Vương ngươi!

Một đám người gài sẵn bên dưới cũng hô lên.

- Ta muốn gửi tiền vào công ty Thần Vương ngươi!

Có người hô lên.

- Ta muốn một khoản tiền ở công ty Thần Vương ngươi!

Lại có người hô.

Trong lúc nhất thời, nghiệp vụ ngân hàng này của Vương Khả được mọi người nhiệt tình ủng hộ. Rất nhiều người đều trở nên hưng phấn.

Đương nhiên, phần lớn ồn ào đều là bạn hữu chơi mạt chược với Vương Khả.

Xa xa, Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo ngạc nhiên nhìn hình ảnh kia.

Trên đại lâu, ba đại Đường chủ cũng lộ vẻ mặt cổ quái.

- Nghiệp vụ ngân hàng nát bét này thật được người ưu ái như vậy/

Vẻ mặt Tử Bất Phàm cổ quái.

- Ta cũng không rõ, Vương Khả vì sao chứ!

Chu Hồng Y nhíu mày nói.

Đường chủ đệ nhất cũng nhíu mày nghi hoặc, hiển nhiên nhìn không rõ nội hàm bên trong.

- Vương Khả!

Một thanh âm vang lên.

Thanh âm này vừa vang lên, mọi người nhất thời yên tĩnh.

Vương Khả biến sắc, quay đầu nhìn Ma Tôn trên đỉnh lầu:

- Dạ! Ma Tôn có gì phân phó?

Tất cả mọi người nhìn Ma Tôn.

- Nghiệp vụ ngân hàng của ngươi là thật?

Ma Tôn trầm giọng hỏi.

- Mỗi lời thuộc hạ nói đều là thật, giống như bán bảo hiểm, uy tín hàng đầu! Tuyệt không chút dối trá! Mong Ma Tôn yên tâm! Nếu có chút dối trá nào, Vương Khả ta khẩn cầu hai đạo chính ma Thập Vạn Đại Sơn cứ đuổi giết ta!

Vương Khả hét lên hùng hồn.

- Được! Bản tôn tin lời ngươi nói! Lần này đại chiến chính ma, Ma giáo tất nhiên có rất nhiều đệ tử bị thương thiếu thuốc, người đột phá thiếu đan, đủ loại nguyên do còn thiếu linh thạch! Ma giáo có quy củ của Ma giáo, bản tôn không thể ban thưởng toàn bộ, nếu không sẽ không công bằng! Ngân hàng này của ngươi giải quyết âu lo này của Ma giáo! Bản tôn muốn gửi ngân hàng công ty Thần Vương năm trăm vạn cân linh thạch! Nhưng ngươi phải nhanh chóng cho đệ tử Ma giáo vay! Giúp đệ tử Ma giáo giải quyết khó khăn, nhanh chóng khôi phục nguyên khí!

Ma Tôn trầm giọng nói.

“Oa!” Tứ phương nhất thời ồ lên.

Năm trăm vạn cân linh thạch? Ma Tôn gửi ngân hàng? Thật hay giả?

Đại trạch Vương gia xa xa, một đám đệ tử chính đạo trừng lớn mắt.

Chỉ có Trương Chính Đạo vỗ chát lên miệng mình.

- Mẹ nó ta phát điên gì, còn hoài nghi nghiệp vụ ngân hàng không thể kiếm tiền? Ta có bệnh sao, đây chỉ mới bắt đầu, đã có năm trăm vạn cân linh thạch đập đến? So sánh về kiếm tiền, ta vẫn còn quá non!

Trương Chính Đạo tự phê bình mình.

Xa xa, Vương Khả nhìn Ma Tôn trên đại lâu, vẻ mặt cũng kinh ngạc. Nghiệp vụ ngân hàng là một quá trình chậm rãi, ta đã chuẩn bị chậm rãi lựa chọn nhóm cho vay đầu tiên để thu chữ tín. Ma Tôn lại đập đến năm trăm vạn cân linh thạch, cũng quá đột ngột rồi.

- Dạ, đa tạ Ma Tôn! Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của Ma Tôn. Bằng tốc độ nhanh nhất, cho mượn hết năm trăm vạn cân linh thạch này!

Vương Khả kích động bái lạy.

Có Ma Tôn làm quảng cáo sống, ai còn dám hoài nghi nghiệp vụ ngân hàng có vấn đề! Phí quảng cáo này, cũng không chỉ là trăm vạn cân linh thạch không thôi!

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người còn hoài nghi nghiệp vụ ngân hàng của công ty Thần Vương đều yên lòng, nhìn xem, ngay cả Ma Tôn cũng gửi tiền, chúng ta còn sợ gì?

- Vương huynh đệ, ta muốn gửi ngân hàng, chỉnh sửa người rút tiền, tạo bảo đảm cho người nhà của ta!

- Vương huynh, ta muốn vay tiền, ta muốn tiền đột phá!

- Vương huynh đệ, khi nào có thể vay tiền a!