Bất Diệt Thần Vương

Chương 495: Chúng ta không kiếm tiền




Để tiền vào túi ngươi còn thu tiền quản lý? Công ty Thần Vương nát bét của ngươi là tổ chức lừa gạt quy mô lớn phải không?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả ở xa. Chỉ là nhìn đám đệ tử Ma giáo rục rịch phía xa, sắc mặt Mạc Tam Sơn tối sầm lại. Các ngươi có bệnh sao, còn chuẩn bị mắc mưu của hắn? Đây rõ ràng là lừa tiền vào túi hắn!

Xa xa, Vương Khả chờ đợi mọi người xôn xao xong, lần nữa hô lên.

- Có lẽ có người sẽ nghĩ, công ty Thần Vương không phải kẻ lừa gạt sao? Gạt chúng ta để tiền vào công ty Thần Vương, toàn bộ rơi vào túi Vương Khả ngươi! Loãi kỹ xảo cấp thấp này, ai không nhìn ra? Đây là gạt tiền ta, đây là tập đoàn lừa gạt!

Vương Khả cười to nói.

Tứ phương, Trương Chính Đạo, Mạc Tam Sơn, một đám Đường chủ, sắc mặt đều cứng đờ, ngươi biết thuật đọc tâm sao? Trong lòng chúng ta nghĩ gì ngươi đều biết?

- Ta muốn nói cho các ngươi, các ngươi gửi một phần tiền! Ta cũng sẽ không đụng vào, đồng thời, tiền này cũng sẽ không ở mãi trong công ty Thần Vương, ta sẽ bằng vào thời gian ngắn, tốc độ nhanh nhất, trả lại tiền tồn vào lại túi các ngươi! Các ngươi cảm thấy để tiền vào trong công ty Thần Vương không an toàn, vậy số tiền này, toàn bộ trả lại vào túi tiền các ngươi, an toàn rồi chứ?

Vương Khả cười hỏi.

- Hả, ý gì?

Rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu.

- Được rồi, trong nghiệp vụ ngân hàng còn có nghiệp vụ cho vay!

Vương Khả chỉ vào chữ trên tấm tuyên truyền.

- Nghiệp vụ cho vay ngân hàng? Có ý gì?

Rất nhiều người trừng mắt khó hiểu.

- Ý là các ngươi tu luyện tới bình cảnh cần linh thạch xông quan, đánh nhau cần linh thạch bày trận, hoặc thời điểm thiếu linh thạch, thiếu tiền, có thể đến công ty Thần Vương thực hiện nghiệp vụ cho vay! Ngươi muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần công ty Thần Vương có, đều có thể cho ngươi mượn! Thậm chí, chỉ cần có điều kiện, tiền gửi ngân hàng của công ty Thần Vương cũng có thể cho ngươi mượn!

Vương Khả cười nói.

- Còn có chuyện tốt này?

Vô số người kinh ngạc nói.

Trong nháy mắt, vô số người hưng phấn, thiếu tiền, ai không thiếu tiền? Người càng có tiền càng thiếu tiền, ta thiếu tiền, có thể đến chỗ ngươi lãnh! Lãnh bao nhiêu cũng được? Một vài người vừa rồi nhìn Vương Khả không thuận mắt, đột nhiên cảm thấy Vương Khả đặc biệt anh tuấn đẹp trai.

----------oOo----------

Đại trạch Vương gia!

Trương Chính Đạo trừng lớn mắt nhìn ra xa:

- Không hợp lý mà, nghiệp vụ cho vay ngân hàng? Vì sao, tiền vào túi Vương Khả còn có thể lấy ra nữa? Hay là hắn chủ động lấy ra? Đều không hợp lý! Hắn đã đen thành dạng gì rồi, còn có thể cho mượn tiền? Nằm mơ đi?

Một tiểu viện khác.

- Vương Khả chẳng lẽ còn cho vay nặng lãi? Thứ này ở khu phàm nhân còn có thể, ngươi đến Tu Tiên Giới không thể thực hiện được, đến lúc ôm tiền chạy, ngươi có thể làm gì?

Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.

Xa xa, Vương Khả nhìn nhóm tà ma sôi trào phía dưới.

- Các ngươi từng có lúc nào thiếu tiền không?

Vương Khả nhìn đám đệ tử Ma giáo.

- Có!

Gần như tất cả tà ma đều hô lên.

- Ha ha ha, về sau, có công ty Thần Vương ta, các ngươi sẽ không thiếu nữa!

Vương Khả cười to nói.

Rất nhiều người tỏ vẻ chờ mong nhìn Vương Khả.

- Vương Khả ngươi cho mượn tiền của ta, vậy làm sao bảo đảm cho cha mẹ ta, con cháu ta!

Sa lão nhị ở bên cạnh bỗng nhiên lo lắng nói.

- Ha ha, yên tâm, tồn trữ, cho vay là không mâu thuẫn. Ngươi cảm thấy ta cho mượn tiền của ngươi, người vay tiền sẽ không trả sao?

Vương Khả cười nói.

Phía dưới, rất nhiều người trầm mặc, chúng ta bằng bản lĩnh mượn tiền, vì sao phải trả? Đương nhiên lời này không thể nói rõ, chờ mượn rồi nói sau.

- Sẽ trả sao?

Sa lão nhị không xác định nói.

- Đương nhiên, ngươi cho rằng tiền này muốn mượn thì mượn sao? Hắn không có vật gán nợ vượt mức, công ty Thần Vương cũng không phải coi tiền như rác? Dựa vào cái gì vay tiền? Điều kiện tiên quyết chúng ta muốn vay tiền là cam đoan hắn có tiền trả! Bằng không, sinh nợ khó đòi làm sao?

Vương Khả giải thích nói.

- Vật gán nợ?

Sa lão nhị sửng sốt.

- Đúng vậy, tỷ như có người muốn mượn một vạn cân linh thạch. Hắn không có vật gán nợ, ta làm sao yên tâm cho hắn mượn? Chỉ cần tồn trữ vật gán nợ ở công ty Thần Vương, công ty Thần Vương mới cho mượn! Mượn một vạn cân linh thạch, phải gán nợ vật giá trị hai vạn cân linh thạch. Tỷ như pháp bảo, đan dược, binh khí, trận đồ, … nhất thời không dùng đến. Nếu ai không trả tiền, ta bán vật gán nợ nửa giá, hẳn sẽ không khó?

Vương Khả hỏi.

- Bán nửa giá? Không khó, không khó!

Sa lão nhị mờ mịt gật đầu.

- Vương Khả, vì sao còn cần vật gán nợ?

Một tà ma không thoải mái hỏi.

- Các ngươi cần tiền gấp, chẳng lẽ còn nghĩ không trả sao? Công ty Thần Vương cũng không phải cơ cấu từ thiện, là một công ty chính quy! Không có vật gán nợ, ai cho ngươi mượn tiền?

Vương Khả chất vấn nói.

Sắc mặt tà ma kia cứng đờ, ta vốn không chuẩn bị trả tiền!

Trương Chính Đạo thở phào:

- Ta đã nói rồi, còn tưởng rằng Vương Khả tặng tiền không cho người khác. Mẹ nó, vật gán nợ gấp đôi giá trị, tâm ngươi thật đen, người khác không trả được tiền, ngươi còn kiếm được gấp đôi! Cái gì bán nửa giá, đánh rắm, ta khi nào thấy người lỗ tiền rồi?

- Vương Khả, ngươi khác gì cho vay nặng lãi?

Một tà ma không thoải mái nói.

- Đừng lo lắng, chúng ta là nghiệp vụ ngân hàng, lợi tức cho vay rất thấp! Bất đồng cho vay nặng lãi, tất cả mọi người đều trả nổi! Là công ty đàng hoàng! Các ngươi yên tâm, tuyệt đối không cho vay nặng lãi! Lợi tức vay tiền cũng bất đồng, một năm thấp nhất chỉ cần lợi tức ba phần trăm! Cao nhất không vượt quá lợi tức tám phần trăm! Chúng ta đều có chế độ điều lệ rõ ràng!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Phía dưới, bỗng nhiên trầm mặc, lợi tức ba phầm trăm? Thật không cao! Vậy ngươi làm sao kiếm tiền. Xa xa, rất nhiều người trong nhóm tà ma lộ ra bất mãn, nhưng cũng có vài tà ma chờ mong. Dù sao, nghiệp vụ cho vay này thật tốt. Lợi tức không cao, mình gán nợ vài vật, sau này trả lại thì được rồi!

- Các vị thấy sao, các ngươi gửi tiền ngân hàng, cũng không vào túi ta. Ta cho các ngươi mượn lại hết, vẫn còn trong túi các ngươi!