Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không oán không thù với Mạc Tam Sơn?
Sắc mặt Chu Hồng Y cứng đờ, vẻ mặt không tin. Người ta con mẹ nó đã giết đến tận cửa, ngươi còn không oán không thù với hắn?
- Đúng vậy, ta cũng không biết vì sao, hắn cứ gây khó dễ ta, nhưng ta chưa từng làm chuyện có lỗi với hắn a! Ta bởi vì thiện, chưa từng chủ động đắc tội ai, vì sao hắn lại điên cuồng như vậy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Thối lắm!
Chu Hồng Y trừng mắt phẫn nộ.
- Sao vậy?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Mẹ nó, chúng ta vừa rồi đuổi Mạc Tam Sơn, ngươi có biết hắn kêu gào bi tráng thế nào không? hắn nói, ngươi hại thảm hắn rồi, hắn muốn báo thù, oán niệm kia không thể giả được. Ngươi còn nói không oán không thù? Ngươi không biết xấu hổ sao?
Chu Hồng Y kinh ngạc nhìn Vương Khả.
- Ta cũng không biết vì sao hắn kêu gào như vậy, có thể bọn họ làm đặc vụ, dễ dàng có vọng tưởng bị hãm hại! Ta còn không quen biết hắn!
Vương Khả nhíu mày nói.
Vẻ mặt Chu Hồng Y run rẩy, vì sao nghe Vương Khả nói mình vô tội, mình thật muốn tát hắn một cái?
- Các ngươi đuổi kịp Mạc Tam Sơn? Lại không mang về, các ngươi giết hắn rồi? Báo thù cho Ma Tôn?
Hai mắt Vương Khả sáng lên. Chu Hồng Y nhíu mày, nhìn về Niếp Thanh Thanh bên cạnh.
Sắc mặt Niếp Thanh Thanh khó coi:
- Vương Khả, thật ngại, ta không để Chu Hồng Y giết hắn!
- Hả?
Vương Khả nhíu mày.
- Ta biết, thù hận của Mạc Tam Sơn và ngươi thật lớn, nhưng, ta ngày xưa dù sao cũng là điện chủ Đông Lang của Thiên Lang Tông, hắn là điện chủ Tây Lang! Cũng xem như từng là cộng sự, hắn vừa rồi cầu xin tha thứ như vậy, ta cũng không đành lòng, cho nên ngăn trở Chu Hồng Y giết hắn!
Niếp Thanh Thanh thở dài nói.
- Vậy Mạc Tam Sơn kia chẳng phải sẽ đến tìm ta gây phiền toái nữa sao?
Vẻ mặt Vương Khả lo lắng hỏi.
- Ta và Chu Hồng Y đều đánh trọng thương đạo cơ của hắn, không đến một năm, hắn không thể khôi phục! Một năm này, ngươi tuyệt đối an toàn!
Niếp Thanh Thanh giải thích.
Vương Khả trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.
Không gật đầu thì biết làm sao bây giờ? Các ngươi đều đã thả Mạc Tam Sơn rồi, ta càn quấy thì hữu dụng sao? Còn không bằng biết ngừng đúng lúc.
- Được rồi, ngươi nể tình cộng sự thả hắn, nói rõ ngươi có tình có nghĩa, khó trách Chu Đường chủ để ý ngươi như vậy! Bất quá, lần sau nếu Mạc Tam Sơn lại đến tìm ta gây phiền toái, mời ngươi ngăn chặn giúp ta!
Vương Khả chỉ có thể nói vậy.
- Yên tâm, lần sau Mạc Tam Sơn nếu tìm đến ngươi gây phiền toái, ngươi trực tiếp gọi ta!
Niếp Thanh Thanh gật đầu.
- Được! Trước cứ vậy đi! Hai người các ngươi cũng mệt mỏi nửa ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi đi! Đợi hừng đông, sau khi Ma Tôn đến, tòa cao ốc Thần Vương chính thức khai trương, phiền các ngươi lên đài cắt băng!
Vương Khả nói.
Chu Hồng Y bên cạnh đen mặt:
- Lên đài cắt băng cái gì? Không phải đã nói chỉ có ta sao? Thanh Nhi dựa vào cái gì cũng lên đài làm chuyện mất mặt?
Vì chuyện cắt băng, trong lòng Chu Hồng Y đã nghẹn một bụng lửa, đến công ty lừa đảo cắt băng? Nếu không đáp ứng Ma Tôn, đến chết ta cũng không lên đài. Ngươi còn mặt mũi không? Còn để Thanh Nhi lên đài làm chuyện mất mặt?
- Được! Chờ đến khi cắt băng thì gọi ta!
Niếp Thanh Thanh gật đầu.
Có lẽ bởi vì mới để Mạc Tam Sơn bỏ chạy, trong lòng Niếp Thanh Thanh hơi áy náy, vậy mà không cự tuyệt.
- Thanh Nhi!
Chu Hồng Y lo lắng nói.
- Được rồi, ta về nghỉ ngơi trước!
Niếp Thanh Thanh nói.
Chu Hồng Y thật tức giận, vì sao Thanh Nhi đáp ứng ngươi? Lúc trước không phải từng nói với ta, chuyện cắt băng này thật dọa người sao? Đây là vì sao? Nàng không cần nể mặt tên đại lừa đảo Vương Khả này a!
Trong buồn bực, Chu Hồng Y đuổi theo Niếp Thanh Thanh rời khỏi văn phòng Vương Khả.
Thập Vạn Đại Sơn, một sơn cốc an tĩnh.
“Khụ khụ khụ, phốc!” Mạc Tam Sơn ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Thương thế hiện giờ của Mạc Tam Sơn cực kỳ thảm trọng, cả người đều là máu, nằm trên tảng đá lớn.
- Vương Khả, ngươi rốt cuộc đã chết rồi chưa? Lần này, ta chịu thiệt lớn rồi! Khụ khụ! Bị Niếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y đánh thảm thế này! Nếu không phải Niếp Thanh Thanh dễ lừa gạt, hôm nay thiếu chút nữa chết tại nơi này, phốc!
Mạc Tam Sơn ho ra máu, buồn bực nói.
- Niếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y? Hừ các ngươi chờ đi! Đừng nghĩ rằng thả ta rồi, ta sẽ cảm kích các ngươi! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến kết cục của các ngươi giống với Vương Khả! Khụ khụ khụ!
Trong lúc ho ra máu, trong mắt Mạc Tam Sơn lộ ra vẻ oán hận.
- Ai?
Tóc gáy Mạc Tam Sơn đột nhiên dựng thẳng, biến sắc. Nhìn lại, một nữ tử áo tím, chậm rãi giáng xuống từ trên trời, dừng trên tảng đá cách đó không xa.
- Tử, Tử Bất Phàm? Ngươi, ngươi thế nào đến đây?
Sắc mặt Mạc Tam Sơn đại biến. Nếu là thời kì toàn thịnh, mình căn bản không sợ Tử Bất Phàm. Nhưng lúc này, thương thế hắn thảm trọng, bị thương đạo cơ, ít nhất một năm không thể động võ, lúc này Tử Bất Phàm còn đến đây? Ta mẹ nó, là muốn xong đời rồi sao? Ta làm sao thảm như vậy!
- Mạc Tam Sơn? Ha hả, ngươi thật tốn công sức của ta a!
Vẻ mặt Tử Bất Phàm lộ ra vẻ sát khí.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn khó coi một trận:
- Tử Bất Phàm, ngươi muốn báo thù cho Ma Tôn!
- Hừ, báo thù vì Ma Tôn? Không! thù hận của Ma Tôn chưa bao giờ cần người khác báo cho hắn! Ngươi đắc tội Ma Tôn, Ma Tôn sớm muộn gì cũng có ngày tìm đến ngươi báo thù!
Thanh âm Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi muốn…?
Mạc Tam Sơn đề phòng nói.
Mạc Tam Sơn không rõ mục đích lúc này của Tử Bất Phàm.
- Thiểm Điện Thần Tiên của ta đâu?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Ách?
Tử Bất Phàm sửng sốt.
Thiểm Điện Thần Tiên của ngươi? Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Ngươi hỏi sai người rồi đi?
- Bởi vì không có Thiểm Điện Thần Tiên, cho nên trong khoảng thời gian này, thực lực của ta giảm mạnh! Lần trước biểu hiện yếu ớt của ta ở đại hội Long Môn, đối mặt với xuất chiêu của Sắc Dục Thiên, ta cũng không chống cự được! Đều bởi vì thiếu đi pháp bảo Thiểm Điện Thần Tiên của ta! Mau đưa ta, nếu không, ta khiến ngươi sống không bằng chết!