Nhịn? Mạc Tam Sơn cũng xem là người có thể nhẫn nhịn, nhưng, lúc này thật nuốt không trôi cơn giận này!
- Vương Khả? Vương Khả? Ngươi phá hỏng bao nhiêu chuyện lớn của ta, bây giờ còn cổ động một đám chính đạo ngu ngốc vây công ta? Tên khốn ngươi, đã sớm nên giết ngươi rồi, đã sớm nên giết ngươi rồi!
Mạc Tam Sơn căm hận nói.
Bên trong giọng nói căm hận, sát khí bắn ra từ trong mắt Mạc Tam Sơn:
- Không thể để ngươi sống thêm được, mẹ nó, hai nhóm người được người cứu tâng bốc ngươi lên trời. Lực ảnh hưởng của ngươi hiện giờ trong chính đạo cũng không kém ta bao nhiêu. Lần này ngươi còn hất nước bẩn lên ta, ta phải chịu xui xẻo lớn rồi! Chết, ngươi phải lập tức chết đi!
………
Bến tàu Chướng Hải ngoài Long Tiên Trấn!
Vương Khả mang theo Đồng An An rời thuyền, đi hộ tống lại còn có Niết Thanh Thanh.
- Vương… đà chủ, vì sao trên đường chúng ta còn phải mời Niếp, Niếp đàn chủ đến hội trường đại hội Long Môn a?
Vẻ mặt Đồng An An lo lắng, nói.
Niếp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Đồng An An, nháy mắt dọa sợ Đồng An An.
- Niếp Đàn Chủ, ta đã cải tà quy chính, ta hiện tại cũng là môn đồ của đà chủ, chúng ta đều là người của phân đà Thần Long, ngươi, ngươi không đừng giết ta a!
Đồng An An đột nhiên hoảng sợ nói.
- Niếp Thanh Thanh, Đồng An An hắn hiện tại cũng xem như là đồng sự của ngươi, không cần giết. Hắn đã đáp ứng ta, cải tà quy chính, không ăn người rồi. Về sau nhiều nhất uống chút Chân Nguyên Huyết, tuyệt không ăn thịt người!
Vương Khả lập tức làm người hòa giải.
- Đúng đúng, ta về sau không bao giờ ăn thịt người nữa, ta lập công chuộc tội. Trước kia giết bao nhiêu người, về sau sẽ cứu bấy nhiêu người, không, phải cứu gấp mười lần!
Đồng An An sợ muốn quỳ rồi.
- Hừ!
Niếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Đồng An An.
Đồng An An lúc này đầu đầy mồ hôi, cảm thấy sát khí không còn.
- Vương Khả, hiện tại ai ngươi cũng thu nhận sao, tặc nhân như Đồng An An, ngươi cũng thu nhận?
Niếp Thanh Thanh trừng mắt nói.
- Vương Khả cười khổ nói:
- Ta ở chỗ Ma giáo, không phải không có người dùng sao? Ta cũng không muốn thu nhận, hắn còn có tiền sử đó! Vốn từng nghĩ, hắn chết cũng không đáng đồng tình! Nhưng ngươi nghĩ xem, lần đầu tiên hắn bắt người hút máu, cũng là do ma nghiện phát tác. Sau đó không ai dẫn đường, khiến hắn không kiêng nể gì. Dù sao đi nữa chúng ta cũng phải cho hắn cơ hội hối cải làm người chứ! Hắn có ma nghiện, về sau ngăn chặn! Nếu còn không quý trọng cơ hội này, vậy trực tiếp giết đi!
Đồng An An ở một bên đen mặt, nhưng đối mặt với Niếp Thanh Thanh, chỉ có thể cười gật đầu.
- Hừ!
Niếp Thanh Thanh hừ lạnh, lúc này mới không ra tay.
Ma giáo cơ bản đều giống Đồng An An, ma nghiện cả đống. Lúc trước Niếp Thanh Thanh thiếu chút nữa không thể khắc chế. Nếu là bởi vậy giết Đồng An An, vậy Chu Hồng Y không phải cũng đáng chết!
- Quá khứ của hắn, chúng ta nhớ kỹ, chờ hắn lập công chuộc tội! Nếu dám tái phạm, trực tiếp giết không tha! Niếp Thanh Thanh, ngươi là đàn chủ Thần Long Đảo, ta cũng cho ngươi chức quyền, về sau phụ trách giám sát đệ tử phân đà Thần Long. Chỉ cần đệ tử phân đà Thần Long dám ăn thịt người nữa, trực tiếp giết không tha, ngươi xem thử, được không?
Vương Khả nhìn Niếp Thanh Thanh.
- Được, chức giám sát này, ta lãnh!
Niếp Thanh Thanh gật đầu.
Đồng An An ở bên cạnh co rụt đầu. Nhưng cuối cùng cũng an toàn rồi. Mẹ nó, ta từ ô ma chuyển sang tịnh ma, quá trình này cũng thật không dễ dàng!
- Vương Khả, ta mới trở về Hồn Long Đảo không bao lâu, ngươi lại bảo ta đến làm bảo tiêu cho ngươi? Ngươi sợ chết như vậy sao?
Niếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Khả.
Lần này, Ma Long Đảo, Vương Khả gọi tỉnh Chu Hồng Y, cứu Chu Hồng Y, khiến Niếp Thanh Thanh lòng mang cảm kích. Cho nên mời Niếp Thanh Thanh làm bảo tiêu mấy tháng, Niếp Thanh Thanh mới không cự tuyệt.
- Nào có người không sợ chết! Ta là người bình thường, đương nhiên sợ chết.
Niếp Thanh Thanh đen mặt. Ngươi cũng thật thẳng thắn! Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải người bình thường?
- Ý của ta là ngươi là Nguyên Anh Cảnh, làm bảo tiêu cho ngươi mấy tháng, ngươi không phải quá khoa trương rồi?
Niếp Thanh Thanh cổ quái nói.
- Lần này làm phiền ngươi cũng là bất đắc dĩ! Lần trước công ti Thần Vương khai trương, ta có thể tránh ở Thiên Lang Tông, đó là do sư tôn ta, Trần Thiên Nguyên bảo hộ. Lần này ta làm sao bây giờ? Ở lại Long Tiên Trấn? Ta muốn chết sao! Cho nên, ta mới mời ngươi bảo hộ một thời gian! Lần này điển lễ khai trương của tòa cao ốc Thần Vương, ngư long hỗn tạp, không biết khi nào xuất hiện một tên bắn lén! Có ngươi bên cạnh, lòng ta cũng an tâm một chút! Hơn nữa, lần này ta còn chuẩn bị phát hành sản phẩm thứ hai, mở hội tuyên bố sản phẩm ngắn, vạn nhất có người gây sự thì sao?
Vương Khả nói.
- Sản phẩm thứ hai?
Đồng An An ở bên cạnh trừng mắt hiếu kỳ nói.
- Ngươi đừng hỏi, đợi đi huấn luyện. Mẹ nó, hiện tại ngay cả nghiệp vụ bảo hiểm còn không rõ, còn hỏi cái gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Đồng An An.
Đồng An An chỉ có thể buồn bực câm miệng.
- Thôi, ngươi cứu Chu Hồng Y! Ta liền bảo hộ ngươi mấy tháng vậy! Hừ!
Niếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi biết bày trận, lần trước ở Thanh Kinh Hoàng Cung, ngươi từng bài bố “Thiên Lôi Tru Ma Trận”. Hay là, dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, bố trí một tòa trận cho tòa cao ốc Thần Vương thứ hai của ta đi?
Vương Khả chờ mong nói.
Niếp Thanh Thanh đen mặt, thật xem ta là lao công miễn phí.
----------oOo----------
Long Tiên Trấn, đại trạch Vương gia! Vương Khả trở về.
- Vương Khả, ta biết ngay, người tốt mệnh ngắn, người xấu sống ngàn năm, ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy, ngươi, ngươi, ngươi…!
Trương Chính Đạo ra tiếp đón, nói đến một nửa, mặt bỗng nhiên cứng đờ. Bởi vì Trương Chính Đạo ngoài nhìn thấy Vương Khả còn nhìn thấy Niếp Thanh Thanh vẻ mặt lạnh lùng và Đồng An An.
- Niếp Diệt Tuyệt?
Trương Chính Đạo sợ biến sắc. Niếp Thanh Thanh đã không còn là Niếp Diệt Tuyệt lúc trước, nàng đã nhập ma, là tà ma a! Tà ma Nguyên Anh Cảnh. Ta có phải sắp xong đời rồi?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo hoảng sợ, khinh thường nói:
- Cũng không phải chưa từng gặp, có đáng bị dọa thành như vậy không?