Bất Diệt Thần Vương

Chương 465: Một Nguyện Vọng




Ma Tôn đưa chiếc răng cho Thánh Tử.

- Vâng!

Thánh Tử vừa nức nở vừa gật đầu.

- Thả ta ra, cứu mạng! Vương Khả, Vương Khả, ta đồng ý làm môn đồ của ngươi! Ta đã vạch mặt với Sắc Dục Thiên rồi! Đừng bắt ta lại!

Cách đó không xa, tiếng la khóc của Đồng An An vang lên.

Đám thuộc hạ của Chu Hồng Y đang bắt thuộc hạ của Sắc Dục Thiên, mà Đồng An An thê thảm biến thành mục tiêu chủ yếu. Mọi người mặc kệ lúc trước hắn có thái độ thế nào, dù sao Đồng An An thật sự là thuộc hạ của Sắc Dục Thiên, bị Ma Tôn truy nã! Ngươi có thảm hay không thì liên quan gì đến mọi người?

Đồng An An bi phẫn, sao hắn lại xui xẻo như thế, chỗ dựa Sắc Dục Thiên muốn giết mình, nay cũng rơi vào đường cùng.

Vương Khả nhìn Đồng An An, yên lặng một lúc, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Ma Tôn.

- Ma Tôn, Đồng An An này…!

Vương Khả muốn khuyên giải, nhưng không biết mở lời thế nào.

Dù sao tên Đồng An An này rất biết gây chuyện! Mặc dù ngươi kết bạn bốn phương, nhưng cũng đắc tội khắp nơi! Ngày xưa còn muốn giết Thánh Tử, bây giờ hàng trăm con mắt đang nhìn, sao ta cứu ngươi được?

- Người của ngươi?

Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả.

Ma Tôn mở miệng, làm cho tất cả mọi người nhìn lại, ngay cả Đồng An An cũng nhìn thấy một tia hi vọng.

- Ách, mặc dù hắn không có thực lực gì, nhưng cũng được coi là có tác dụng, ta muốn thu hắn làm môn sinh! Không biết…!

Vương Khả cười khổ nói.

Ma Tôn nhìn về phía Đồng An An.

Đồng An An giật mình, lập tức quỳ xuống.

- Ma Tôn ở trên, ta, ta nguyện làm môn đồ của Vương Khả, sau này ta sẽ nghe lời hắn.

Ma Tôn lại nhìn về phía Vương Khả.

- Bên chỗ phụ thân Thánh Tử…!

- Cám ơn Ma Tôn đã thả người, bên chỗ phụ thân Thánh Tử, ta sẽ giải thích!

Vương Khả vui vẻ nói.

Ma Tôn cho ta mặt mũi quá nhiều, Vương Khả còn tưởng sẽ phải giải thích dày vò một phen mới bảo vệ được Đồng An An, không ngờ lại dễ dàng như thế.

- Ừ!

Ma Tôn gật đầu, không còn quan tâm đến hắn nữa.

Đồng An An vui mừng khôn xiết.

- Cám ơn Ma Tôn, cám ơn Ma Tôn tha mạng!

Ma Tôn dẫm chận quay về Thủy Tinh Long Cung.

- Ma Tôn, Long... !

Bỗng nhiên Vương Khả nhớ đến Long Ngọc, lo lắng muốn hỏi thăm.

Ma Tôn quay đầu nhìn về phía Vương Khả.

- Không, không có việc gì! Cung tiễn Ma Tôn!

Vương Khả lập tức thở dài thi lễ.

Lúc này hỏi thị nữ của Ma Tôn thì chẳng khác nào đi gây sự cả! Ma Tôn sẽ nghĩ sao? Còn tưởng ta thông đồng với thị nữ của hắn? Vậy chẳng phải sẽ làm hại Long Ngọc sao? Vì vậy Vương Khả im miệng lại.

Đợi cơ hội khác vậy!

Ma Tôn liếc nhìn Vương Khả, sau đó không quan tâm nữa, quay về Thủy Tinh Long Cung.

Chướng Hải! Trên một hòn đảo vắng.

Trên đảo có một cây lớn, trên cây có một Ô Nha đứng, lúc này đang nhìn chằm chằm Mạc Tam Sơn.

- Hừ! Lúc trước đám người Điền Chân được Tử Bất Phàm vụng trộm truyền tin đến, đi lên Đảo Ma Long quấy rối, ngươi bảo ta đi tìm Điền Chân, sau đó đi theo đội ngũ của hắn về Đảo Ma Long, ngươi tính toán thật giỏi!

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

Một tòa vắng lặng trên hải đảo.

- Đáng tiếc, ngươi không thành công!

Ô Nha kia lạnh lùng nói.

- Thành công? Sao ta thành công được? Trước đó ngươi không nói với ta Thánh Tử có pháp bảo thủ hộ! Ngươi nói hắn không đề phòng chút nào? Không phải ngươi nói không có ai bảo vệ hắn sao? Ngươi lừa ta?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn con quạ kia.

- Là vì Vương Khả, hắn cho Thánh Tử một pháp bảo hình cái răng, cứu Thánh Tử một mạng!

Ô Nha kia trầm giọng nói.

- Vương Khả? Mẹ nó, sao chỗ nào cũng có mặt hắn vậy? CÒn nữa, đây không phải là nghi lễ lên ngôi của Thánh Tử sao? Vì sao ba đường chủ cho phép Vương Khả ngồi lên bảo tọa của Giáo Chủ?

Mạc Tam Sơn nhíu mày hỏi.

Ô Nha yên lặng một lúc rồi nói.

- Ta cũng không biết rõ.

- Mẹ nó, lần này cũng do Vương Khả làm hư chuyện tốt của ta! Không giết được Thánh Tử, còn làm Điền Chân nghi ngờ ta, ai mà biết được một Nguyên Anh Cảnh như Triệu tông chủ lại yếu như vậy chứ? Sắc Dục Thiên giết hắn chỉ trong nháy mắt? Mẹ nó!

Sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên khó coi.

- Ta cũng không ngờ Ma Tôn vẫn còn sống!

Ô Nha kia trầm giọng nói.

- Ngươi cũng không ngờ đến? Đúng rồi, Thánh Tử kia có chuyện gì? Tất cả mọi người nghĩ Ma Tôn chết rồi mà đám đường chủ cũng không ai dám động đến hắn? Ngay cả ngươi cũng phải mời ta đi giết Thánh Tử? Ngươi có chứng cứ không có mặt, vậy mà không chịu tự mình đi? Vì sao? Thánh Tử có gì khác thường?

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Không nên hỏi thì đừng hỏi.

Ô Nha trầm giọng nói.

- Đánh rắm, cái gì mà không nên hỏi? Ngươi mời ta giết Thánh Tử mà không chịu nói thật cho ta sao?

Mạc Tam Sơn trợn mắt nói.

Ô Nha lắc đầu không chịu nói.

- Hừ, không nói thì thôi, nhưng ta cũng nhìn ra được, Thánh Tử là một phiền toái, ngay cả ngươi cũng không dám đụng vào, vậy thì sai này đừng tìm ta nhờ giết Thánh Tử nữa, ta cũng không muốn dây vào! Hừ!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Ừ!

Ô Nha lên tiếng, không hề phản bác.

- Căn cứ tin tức mà ta điều tra được, lần này mọi thứ xảy ra trên đảo Ma Long, điểm mấu chốt vẫn là Vương Khả.

Mạc Tam Sơn cau mày nói.

- Sao?

- Chu Hồng Y thức tỉnh khỏi Mê Tâm Thuật là vì Vương Khả dẫn theo Nhiếp Thanh Thanh đi quấy rối! Thánh Tử còn sống sót là vì Vương Khả tặng hắn pháp bảo chiếc răng! Đại loạn ở Vạn Huyết Trì là do môn đồ của Vương Khả, chính là Chu Yếm và Xà Vương dẫn đầu! Vương Khả làm khó chúng ta khắp nơi, ngươi phải nghĩ cách giết chết hắn.

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Vương Khả?

Ô Nha trầm giọng nói.

- Không sai, mặc dù Vương Khả lừa dối được Ma Tôn nhưng không lừa được ta! Ngày đó ta không nói rõ thôi! Ta chắc chắn rằng hắn không hề nhập ma!

Mạc Tam Sơn híp mắt khẳng định!

- Ồ!

Ô Nha nghi ngờ nói.

- Chân khí của hắn có vấn đề, ngươi tìm cơ hội điều tra rõ ràng xem, ta đảm bảo hắn không nhập ma!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

Ô Nha trầm ngâm chốc lát. Gật đầu một cái.

Mười ngày sau, Ma Long Đảo! Thủy Tinh Long Cung! Trong một gian đại điện.