Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lực lượng to lớn của đuổi rồng làm phi kiếm bốn phía nổ tung, đánh cho Đồng An An và Vương Khả té lên cửa lớn Thủy Tinh Long Cung cách đó không xa
- Oanh!
Hai người nện ở trên cửa, Đồng An An nôn ra một ngụm máu, thoi thóp.
Mà Vương Khả té ngã ở bên cạnh, lại lộ ra vẻ kinh hãi.
- Tiên Thiên Cảnh đệ cửu trọng? Không, không ~~~~!
Vương Khả tuyệt vọng hô hào.
Mẹ nó, tu vi lại đột phá! Hắn sợ nhất là ấm nước sôi lên, bây giờ lại bị? Trọc chân khí biến thành màu xám, trong cơ thể cuồn cuộn nóng rực? Giống như lúc nào cũng có thể bốc cháy?
- Vì sao ta lại thảm như vậy? Mẹ nó, tu vi lại đột phá, vì sao chứ?
Vương Khả khóc không ra nước mắt, gào lên.
Đồng An An nằm trong vũng máu thổ huyết, nhìn thấy Vương Khả không bị cái rắm gì cả, còn ở đó hét lên tu vi đột phá như uất ức lắm? Tu vi ngươi đột phá, ngươi uất ức cái rắm! Người nên gào là ta mới đúng! Ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng nữa! Ta mới là người thảm nhất! Tăng xông, Đồng An An phun ra một ngụm máu tươi!
Vương Khả lại đột phá! Tiên Thiên Cảnh đệ cửu trọng! Suýt chút nữa đã lên đệ thập trọng, suýt chút nữa bị thiêu chết!
Vương Khả hận! Mẹ nó, đám bệnh tâm thần các ngươi không để cho Sắc Dục Thiên giết ta một lần sao? Lần này ta thua thiệt lớn!
- Phốc!
Đồng An An bên cạnh suy yếu tuyệt vọng phun máu. Lúc này không còn chút sức lực nào nữa.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~!
Trong Vạn Huyết Trì vang lên một tiếng nổ thật lớn.
- Dừng tay!
Chu Hồng Y, Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
Đại chiến kết thúc.
Chu Hồng Y, Sắc Dục Thiên lần thứ hai bay trở về.
Chu Hồng Y ôm Tử Bất Phàm trọng thương, sắc mặt âm trầm đáng sợ, lại bị Sắc Dục Thiên giành trước một bước, cướp được Nhiếp Thanh Thanh đang ngất.
Sắc Dục Thiên kẹp cổ Nhiếp Thanh Thanh, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Chu Hồng Y, ta nói rồi, ngươi đừng ra tay! Ta không muốn giết Nhiếp Thanh Thanh, ngươi đừng ép ta!
Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.
- Nếu ngươi dám giết Thanh nhi, ta và ngươi sẽ đồng quy vu tận!
Chu Hồng Y chỉ có thể buồn bực bị kiềm chế lần thứ hai.
- Tránh ra!
Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.
Sắc mặt Chu Hồng Y âm trầm đáng sợ, nhưng, Nhiếp Thanh Thanh đang ở trong tay Sắc Dục Thiên, chỉ có thể bất đắc dĩ tránh ra một con đường.
Bây giờ, Sắc Dục Thiên lần thứ hai nắm giữ đại cục.
Huyết Long ở trên cao nhìn xuống Thánh Tử, không cho hắn rời đi. Thánh Tử khóc sướt mướt, giống như sợ choáng váng rồi.
- Khóc cái gì mà khóc? Bây giờ cầm lệnh bài bốn đường chủ lên, mở cửa Thủy Tinh Long Cung, nhanh lên!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
- Ta, ta... !
Thánh Tử run lẩy bẩy.
- Không nghe thấy ta nói gì sao? Ngươi muốn ta ăn ngươi thì ngươi mới nghe lời sao? Hả?
Sắc Dục Thiên gào thét lên.
- Ô ô ô!
Thánh Tử bị dọa cho cả người run rẩy.
- Không được khóc!
Sắc Dục Thiên rống lên.
Tiếng khóc im bặt, Thánh Tử chỉ có thể nức nở.
- Cầm lệnh bài lên mở cửa! Nghe không? Mở cửa!
Sắc Dục Thiên quát.
- Ô ô ô ô!
Thánh Tử bị đe dọa cho run lẩy bẩy, hắn cầm lệnh bài đường chủ, dưới sự uy hiếp của Sắc Dục Thiên, chậm rãi đi đến cửa Thủy Tinh Long Cung.
- Mở ra nhanh!
Sắc Dục Thiên giận dữ gầm lên.
Lúc này, tất cả mọi người không dám nói chuyện, Sắc Dục Thiên bóp cổ Nhiếp Thanh Thanh, một tay đẩy Thánh Tử, quát mắng.
Thánh Tử sợ hãi kích hoạt lệnh bài, bốn lệnh bài phát ra ánh sáng rực rỡ, chậm rãi dán lên cánh tử Thủy Tinh Long Cung.
- Ông!
Kết giới trên cánh cửa biến mất.
- Oanh!
Chỉ thấy cánh cửa lớn chậm rãi tách ra hai bên.
- Cửa mở rồi?
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi.
- Nếu cho Sắc Dục Thiên lấy được Thái m Quyền Trượng, trong Ma Giáo này không ai áp chế được hắn nữa!
Sắc mặt của Tử Bất Phàm cũng trở nên khó coi.
- A, ha ha ha, ha ha ha ha!
Sắc Dục Thiên cực kỳ hài lòng cười to.
- Ầm ầm!
Cửa lớn từ từ mở ra, một luồng ánh sáng từ bên trong chiếu sáng, đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên hưng phấn cười như điên, sắc mặt của Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm cực kỳ xấu. Đồng An An suy yếu ngã trong vũng máu, thở dài tuyệt vọng, Vương Khả lại cảnh giác, hắn rất bực bội, sợ ai lại đánh lén mình.
- Thái m Quyền Trượng là của ta! Từ nay, trong Thập Vạn Đại Sơn, sẽ trở thành khu vực săn bắn của ta, ha ha!
Sắc Dục Thiên cười to muốn bước vào.
Cũng trong lúc Sắc Dục Thiên đắc ý nhất, hắn vừa đặt chân vào, sắc mặt đã cứng đờ, trên mặt hiện lên sự kinh hãi và không thể tin nổi.
- Sao vậy? Sắc mặt của Sắc Dục Thiên đang sợ hãi?
Tử Bất Phàm yếu đuối ngạc nhiên nói.
Nhìn lại cửa lớn Thủy Tinh Long Cung, có một người áo bào đen bước ra. Người kia đeo mặt nạ cực kỳ quen thuộc, trên tay người đó còn cầm một cái quyền trượng.
- Sắc Dục Thiên? Ngươi muốn Thái m Quyền Trượng trong tay ta?
Người áo đen kia nói một câu lạnh băng.
- Ma Tôn!
Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.
- Ma Tôn?
Tử Bất Phàm vui mừng nói.
- Ma Tôn!
Thánh tử lập tức òa khóc lớn.
- Ma Tôn?
Vô số đệ tử ma giáo hét lên.
Ngay cả Vương Khả cũng mở to hai mắt nhìn.
- Ma Tôn còn sống? Ma Tôn không chết?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Người vừa đi ra, không phải Ma Tôn thì là ai?
- Không, không, không thể nào, không thể nào, chắc chắn ngươi là giả, giả!
Sắc Dục Thiên hoảng sợ lui về sau một bước.
Tất cả mọi người không tin lời của Sắc Dục Thiên, chỉ có một người tin tưởng, đó chính là Xà Vương.
Vừa rồi Xà Vương bị Sắc Dục Thiên đánh một chưởng, cũng đã bị thương nặng, cũng may Sắc Dục Thiên không quan tâm đến hắn, nên hắn mới chạy trốn được, lúc này Xà Vương nhìn thấy Ma Tôn, phản ứng đầu tiên là nghĩ Ma Tôn giả, dù sao, cách đây không lâu, Vương Khả còn dùng Ma Tôn giả lừa hắn.
- Giả? Hừ! Giả hay không chẳng quan trọng! Quan trọng nhất là ngươi dám phản bội ta! Ngươi thấy hôm nay ai cứu nổi ngươi?
Ma Tôn lạnh lùng bước lên trước một bước.
- Giả, giả, Phi Long Tại Thiên!
Sắc Dục Thiên hét lên.
- Graoo!
Huyết Long rít lên một tiếng, từ trên trời giáng xuống, gào thét về phía Ma Tôn.
- Ma Tôn cẩn thận!
Tử Bất Phàm cả kinh kêu lên.