- Mọi người nói nhỏ lại, đừng bị người khác phát hiện! Cứu Chu đường chủ quan trọng hơn!
- Nhất là Chu Yếm, ngươi đừng nói gì cả!
Một đám đệ tử ma giáo đang trách móc.
Chu Yếm phiền muộn, không phục nói.
- Mẹ nó, dựa vào đâu nói ta là ngôi sao tai họa? Ai nói ta là ngôi sao tai họa?
Xà Vương ở dưới nước nghe được Nhiếp Thanh Thanh đã lên đảo Ma Long? Không ở trên thuyền? Ánh mắt nó sáng lên. Cũng không biết Vương Khả còn ở đây không?
Làm sao để biết? Lao ra, mặc dù trên thuyền không có ai là đối thủ của nó, nhưng trên đó có nhiều người, rất tốn thời gian! Vậy phải làm sao đây?
Thuyền hư! Chỉ cần thuyền bị vỡ, tất cả mọi người trên thuyền sẽ rơi xuống biển, cho dù có ngươi dẫm phi kiếm bay lên, nhưng ta không đánh nhau với bọn họ là được, bắt được Vương Khả thì chạy đi ngay! Cứ làm vậy đi!
Ở phía trên, Chu Yếm không chịu thua phàn nàn.
- Dựa vào đâu? Sao ta biết dựa vào đâu? Dù sao các huynh đệ tử Thanh Kinh quay về đều nói như vậy!
- Đúng vậy, đúng vậy, còn nói Chu Yếm ngươi gây tai họa không ai địch nổi, còn khuyên chúng ta cách xa ngươi một chút!
- Có phải đường chủ vì ngươi mới bị bắt lại không?
...
...
...
Một đám người mở miệng quở trách.
- Đánh rắm, liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến ta? Vì sao ta biến thành ngôi sao tai họa? Bây giờ ta đang đứng trước mặt các ngươi, ta gây tai họa thế nào? Còn nói tai họa, xảy ra tai họa cái ta xem nào?
Chu Yếm rất tức giận.
Ngay khi Chu Yếm vừa nói xong.
- Oanh!
Một cỗ lực lượng lớn đánh lên thuyền.
- Cái gì?
Đám đệ tử ma giáo cả kinh kêu lên.
- Dưới thuyền có quái vật!
Một đệ tử hét lên.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
...
Đuôi rắn đánh thẳng lên thân thuyền, trong chớp mắt, mấy con thuyền lớn bị vỡ tan tành.
- A!
- Ta không biết bơi, cứu ta!
- Có quái vật, là rắn!
- Nghiệt súc to gan, dám phá hư thuyền Chướng Hải của chúng ta!
...
...
...
Tiếng mắng phẫn nộ vang vọng khắp vùng biển.
Rất nhiều phi kiếm chém về phía Xà Vương trong biển.
Xà Vương ăn đau, lập tức lặn xuống.
- Không có? Vì sao không có? Vương Khả đâu? Lúc ta đuổi theo đến đây còn thấy Vương Khả? Bây giờ hắn đi đâu rồi?
Xà Vương vừa kinh ngạc vừa buồn bực nhìn tất cả mọi người rơi xuống nước.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng của Vương Khả, vậy phải làm sao bây giờ?
Xà Vương sốt ruột, nhưng cũng không dám ngừng lại lâu, nó nhanh chóng chui vào trong biển trốn đi, để lại một đám đệ tử ma giáo đang giận dữ! Đi mau, đi mau!
Xà Vương chạy.
Đám đệ tử ma giáo chỉ có thể chửi mẹ!
- Mẹ nó, yêu thú ở đâu chui ra vậy!
- Phá thuyền lớn của chúng ta rồi bỏ chạy? Có giỏi thì đừng chạy?
- Nghiệt chướng, có bản lĩnh thì đừng trốn dưới đáy biển! Lên đây, lên đây!
...
...
...
Quần ma hùng hùng hổ hổ hét lên, nhưng Xà Vương đã trốn mất tăm.
Đám đệ tử ma giáo không biết bơi ôm chặt tấm ván vỡ, trôi nổi trên mặt biển.
Rất nhanh, tiếng mắng chửi dần dần biến mất, thời gian dần trôi qua, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Chu Yếm.
Chu Yếm banh mặt.
- Nhìn, nhìn ta làm gì? Không liên quan đến ta, ta cũng không biết quái vật này ở đâu chui ra! Không phải tai họa do ta gây ra!
Sắc mặt đám đệ tử ma giáo trở nên khó coi.
- Không phải do ngươi gây họa sao?
- Ngôi sao tai họa? Mẹ nó, chuyện này không liên quan đến ngươi sao?
Một đà chủ ma giáo tức giận nói.
Mặc dù không có bằng chứng chứng minh do Chu Yếm gây ra, nhưng mọi người không hẹn mà nghĩ đến hắn là nguyên nhân, nếu không phải do hắn thì là do ai?
Trong ánh mắt giết người của tất cả mọi người, Chu Yếm thấy hơi sợ.
- Mọi người đừng gấp gáp, ta cảm thấy chúng ta nên lên bờ chờ tin, lên bờ gần Ma Long Đảo hơn cũng tốt, không phải sao? Chỉ cần mọi người cẩn thận hơn một chút là được, sẽ không làm những người trên đảo biết?
Chu Yếm nói sang chuyện khác.
Đám người kia đen mặt nhìn hắn.
Đương nhiên phải lên đảo rồi, chẳng lẽ cứ trôi trên biển như thế? Cho dù có thể dùng phi kiếm bay lên, nhưng chẳng lẽ không mệt mỏi sao?
- Đi thôi, đi thôi! Ngôi sao tai họa!
Một tà ma tức giận nói.
- Không liên quan đến ta!
Chu Yếm buồn bực nói.
- Mọi người nói nhỏ thôi, lên bờ không được cho người trên đảo biết, đợi Nhiếp Thanh Thanh thả tín hiệu.
Một tà ma nói.
- Nhưng lỡ may Nhiếp Thanh Thanh lặng lẽ quay về tìm chúng ta thì sao? Lỡ may không tìm thấy người thì phải làm sao?
Một tà ma nói.
Mọi người đen mặt, đúng vậy, chúng ta không ở đây chờ đợi, lỡ may Nhiếp Thanh Thanh quay lại không tìm thấy chúng ta thì sao?
- Để một người ở lại, những người khác lên bờ!
Một đà chủ trầm giọng nói.
- Để ai lại bây giờ?
- Nếu không, để ngôi sao tai họa này ở đây, nếu không chúng ta lên bờ làm ra động tĩnh gì đó, chẳng phải chúng ta…!
Một tà ma nói.
- Được, cứ quyết định như vậy đi!
Mọi người lập tức đồng ý.
Chu Yếm.
- …!
Ta không phải ngôi sao tai họa, các ngươi bị bệnh tâm thần hết sao?
Mặc dù Chu Yếm giải thích cũng chẳng được gì, mọi người không hề tin hắn! Cuối cùng, Chu Yếm chỉ đành đứng trên tấm ván lớn nhất, nhìn đám thuộc hạ của Chu Hồng Y lên bờ.
- Nhớ cho kĩ chúng ta ở đâu, lỡ Nhiếp Thanh Thanh quay về tìm ngươi, ngươi dẫn nàng đi tìm chúng ta!
Một tà ma nói.
Chu Yếm.
- …!
Mẹ nó, vì sao ta lại xui xẻo như thế chứ? Chuyện này không hề liên quan đến ta? Ta bị tai bay vạ gió mà!
Chu Yếm muốn nói lý, nhưng không hề có ai nghe!
Phiền muộn, Chu Yếm chỉ đành ngồi xổm trên ván gỗ, vẽ vòng tròn nguyền rủa mọi người, mẹ nó!
Mọi người đã đi xa, sương mù dày đặc không nhìn thấy bóng người, Chu Yếm càng nghĩ càng giận.
- Quái vật khốn khiếp, lại đập thuyền của chúng ta, còn làm cho ta cõng nồi, có bản lĩnh ngươi đừng có chạy, thứ đồ gì thế!
Chu Yếm tức giận chửi ầm lên.
- Ào ào ào!
Ngay khi hắn mắng xong, nước biển trước mặt bốc lên, sau đó một cái đầu rắn từ trong biển nhô ra.
Quái vật đánh nát thuyền quay về, ở ngay trước mặt Chu Yếm.
Chu Yếm ngạc nhiên.
- Ta, ta nói chơi thôi, sao ngươi quay về thật?
Xà Vương quay về, thật ra nó không hề trốn xa, sau khi phát hiện ra đám tà ma kia rời đi, chỉ còn một người ở lại, Xà Vương cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng rất vui vẻ, mẹ nó, quá tốt rồi!