Đồng An An lo lắng nói.
- Người ngươi nói đã nổ tung!
Vương Khả bên cạnh lắm mồm nói.
Đồng An An.
-... !
Mẹ nó, hôm nay không nói được việc này?
- Trên đảo còn có hai người cũng bị khống chế, mau tìm bọn họ!
Đồng An An lo lắng nói.
Nhưng, mọi người không tin Đồng An An, làm cho hắn rất nóng lòng.
Việc này phải giải thích thế nào? Chuyện này không liên quan đến ta!
- Đúng rồi, bên ngoài đảo Ma Long còn có một đám đệ tử ma giáo mai phục ngoài đó, bọn họ đang đợi tín hiệu để tấn công đảo Ma Long, đường chủ, ngài có thể đến đó nhìn xem, ở bên kia! Ta không nói dối.
Đồng An An lo lắng nói.
- Có đúng không?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Không sai, bọn họ mai phục ở bên kia!
Đồng An An lo lắng chỉ về một phương hướng.
Lập tức đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên dẫm phi kiếm bay lên trời, đi qua kiểm tra.
Kiểm tra một vòng rồi bay về.
- Đường chủ, chúng ta đi theo phương hướng Đồng An An chỉ để điều tra! Nhưng không hề thấy ai, đừng nói đến là có thuyền!
Một đà chủ nói.
- Cái gì?
Đồng An An trợn mắt nói.
Vì sao? Vì sao lại như thế? Không phải Nhiếp Thanh Thanh đã lập kế hoạch tác chiến trước rồi sao? Giữ một đám người lại mai phục ở bên kia? Người đâu rồi?
- Đồng An An, ngươi dám phản bội ta? Hừ, ngươi cũng đã biết kết quả của những kẻ phản bội ta rồi đấy! Người đâu, trói Đồng An An lại cho ta!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Không, đường chủ, ta vô tội! Ta không hề phản bội ngươi!
Đồng An An lo lắng nói.
Nhưng không ai nghe Đồng An An giải thích cả, đám tà ma như ong vỡ tổ nhào lên, nhanh chóng trói hắn thành cái bánh chưng.
- Các huynh đệ, cầu xin giúp ta đi, ngày lễ tết ta tặng mọi người rất nhiều quà rồi, ta vô tội, xin các ngươi đấy, nhờ các ngươi xin đường chủ giúp ta!
Đồng An An lo lắng cầu xin.
Nhưng đám tà ma xung quanh đều lạnh lùng làm lơ hắn, không ai cầu xin giúp Đồng An An.
Điều này làm cho Đồng An An rất tuyệt vọng.
Kết giao bạn bè khắp thiên hạ, bát diện linh lung, kết quả lúc mình gặp chuyện, không ai thay hắn nói một lời? Cuộc đời hắn thất bại biết bao nhiêu chứ?
- Sắc đường chủ, Tử đường chủ, ta cảm thấy, Đồng An An vô tội, hắn không biết gì cả, ta tự mình tìm đến đây, các ngươi trách nhầm hắn rồi!
Vương Khả bên cạnh lên tiếng xin xỏ cho Đồng An An.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Khả.
Mẹ nó, ngươi xin thì có tác dụng chó gì? Bây giờ đường chủ đang nghi ngờ Đồng An An phản bội, nghi hắn quay sang làm việc ho ngươi! Ngươi lại xin xỏ giúp hắn, chẳng phải càng tô càng đen sao?
Đồng An An trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó ta phải cám ơn ngươi sao? Ta xui xẻo còn cần kẻ cầm đầu như ngươi cầu xin giúp? Ngươi đang đẩy ta vào chỗ chết thì có?
Xà quật!
Xà Vương nhìn xà quật trống rỗng, nghĩ đến bản thân lúc trước trăm cay nghìn đắng cướp bóc mới giành được tiền, vậy mà toàn bộ bị Vương Khả lừa gạt cướp đi, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn uất!
Mẹ nó, ta khổ nhọc cướp đoạt, tất cả phải cho ngươi sao? Ta nhịn không nổi!
Đến mức Xà Vương mất đi hứng thú cướp đoạt những nơi khác luôn.
Xà Vương đang đợi.
Rất nhanh, có một con rắn đến đây bẩm báo.
- Đại vương, đám tà mà trên Thần Long Đảo ngồi thuyền ra ngoài.
Con rắn kia bẩm báo.
- Cái gì? Tất cả ngồi thuyền đi?
Xà Vương khó hiểu nói.
- Vâng, chúng ta nhìn thấy, có Nhiếp Thanh Thanh, Chu Yếm, còn có tất cả cường giả Ma Giáo trên đảo Thần Long, còn có cả Vương Khả cũng lên thuyền, đi theo!
Con rắn kia báo lại.
- Vương Khả cũng đi?
Xà Vương kinh ngạc nói.
Vương Khả mới vừa lên Thần Long Đảo, lập tức rời đi? Vì sao chứ?
- Vâng, đại vương dặn chúng ta nhìn chằm chằm Thần Long Đảo, nhìn chằm chằm Vương Khả! Vừa có tin tức thì chúng ta quay về bẩm báo ngay!
Con rắn kia cung kính nói.
- Ma Tôn đâu? Các ngươi nhìn thấy Ma Tôn không?
Xà Vương vẫn lo lắng nói.
- Không thấy Ma Tôn, không thấy đâu cả.
Con rắn kia cung kính nói.
- Không thấy? Chẳng lẽ Ma Tôn không ở trên thuyền?
Xà Vương kinh ngạc nói.
- Dù sao không thấy được! Hơn nữa xem sắc mặt đám đệ tử ma giáo kia, trên thuyền do Nhiếp Thanh Thanh chỉ huy!
Con rắn kia nói.
- Không có Ma Tôn? Không có Ma Tôn? Tốt, tốt, tốt!
Xà Vương kích động nói.
- Đại vương? Có cần hành động gì không?
Con rắn kia tò mò hỏi.
- Không cần, các ngươi đi theo nhiều thì dễ bại lộ! Vương Khả lạc đàn, được, được, ta muốn cướp lại toàn bộ tài vật, ha ha, Vương Khả, lần này chắc chắn ngươi phải chết!
Xà Vương dữ tợn nói.
- Đại vương không cần chúng ta đi theo sao?
Con rắn kia lo lắng nói.
- Đừng nói nhảm, thuyền bọn họ đi đâu? Dẫn ta đi! Chỉ đường cho ta! Nhanh!
Xà Vương lạnh lùng nói.
- Vâng!
Con rắn kia cung kính đáp.
Xà Vương nghe nói Vương Khả không ở bên cạnh Ma Tôn, lập tức trở nên hưng phấn, bay thẳng từ trong Chướng Hải ra đuổi theo, nó nhanh chóng đuổi đến mấy chiếc thuyền trên Chướng Hải.
Từ xa nhìn lại, nó thấy Nhiếp Thanh Thanh ở trên thuyền, Xà Vương không dám làm loạn. Chỉ đi theo phía xa xa, lâu lâu lộ ra đôi mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vương Khả trên thuyền.
Có lẽ vì đám người Nhiếp Thanh Thanh đang nóng lòng nghĩ đến sự sống chết của Chu Hồng Y, nên không ai phát hiện phía sau thuyền có một con rắn lớn đi theo.
Cho đến bên ngoài đảo Ma Long, lúc mấy chiếc thuyền lớn dừng lại, Xà Vương mới chui xuống đáy biển, nó muốn lặng lẽ đến gần, muốn nghe người trên thuyền đang nói cái gì.
Ngay khi Xà Vương chui xuống biển, cũng là lúc Nhiếp Thanh Thanh đưa ra kế hoạch tác chiến. Rất nhanh, đám người Nhiếp Thanh Thanh, Vương Khả, Long Ngọc áp giải đám người Đồng An An rời đi.
Mà trên thuyền lớn chỉ có Chu Yếm và cường giả đảo Thần Long đang kiên nhẫn chờ đợi.
Xà Vương không hề biết Vương Khả rời đi, nhưng vì nó kiên kỵ Nhiếp Thanh Thanh, nên cũng không dám đánh lên. Nó vểnh tai, nghe cuộc nói chuyện ở trên thuyền.
- Chu Yếm, ta nghe đám người kia nói ngươi là ngôi sao tai họa, bây giờ đi cứu Chu đường chủ, ngay lúc quan trọng thế này, ngươi đừng có gây chuyện.
- Đúng vậy, Nhiếp Thanh Thanh đã lên đảo Ma Long, một lát nữa sẽ có tin tức truyền về! Chúng ta còn phải chiến đấu nữa.