...
...
...
- Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, giống như một ánh kiêm chém đến, trong nháy mắt có một cây đại thụ đổ xuống.
Mà Vương Khả và Long Ngọc nhìn thấy năm người áo đen dùng một bao tải bắt được một người.
Người trong bao tải đang uốn éo, giống như đang cầu cứu.
- Bành!
Người áo đen cầm đầu bỗng nhiên cầm gậy đánh xuống, người trong bao bố bị đánh ngất.
Vương Khả há miệng ngạc nhiên, ta với nói phét với Long Ngọc hai câu thôi, các ngươi đã từ đâu xuất hiện? Đang bắt cóc người sao?
Vương Khả nhìn thấy năm người áo đen, bọn họ cũng nhìn thấy Vương Khả, tất cả mọi người đều dừng tay, nhìn về phía Vương Khả.
- Long Ngọc, bên này không có gì cả, chúng ta không nhìn thấy gì, qua kia đi.
Vương Khả lôi kéo Long Ngọc muốn rời đi.
Vương Khả làm như không thấy được bọn họ bắt cóc, cố ý nói bản thân không nhìn thấy, tránh cho mọi người khỏi lúng túng, cũng hi vọng mọi người không liên quan đến nhau. Nhưng như vậy cũng giả quá rồi, giả đến mức Long Ngọc trừng to mắt nhìn Vương Khả, ngươi, ngươi đang lừa ai đấy? Chúng ta không bị mù, sao lại nhìn không thấy?
- Dừng lại!
Bỗng nhiên người áo đen cầm đầu kêu to một tiếng.
Vương Khả mặc kệ, kéo Long Ngọc muốn đi.
- Long Ngọc, ngươi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được gì, xem như không nhìn thấy gì đi, những người kia mặc áo đen, chúng ta cũng không biết là ai, đúng không? Chúng ta đi việc của chúng ta, bọn họ làm việc của bọn họ! Không liên quan đến nhau, mọi người đều vui vẻ.
Vương Khả giải thích cho Long Ngọc, nhưng cũng giống như nói cho năm người áo đen kia nghe.
Vốn nghĩ rằng như vậy, mọi người sẽ đường ai nấy đi, không ngờ người áo đen cầm đầu lại bước lên trước một bước.
- Vương Khả, ha ha ha, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tìm được chẳng tốn thời gian, ở đây mà cũng gặp ngươi được? Đúng là trời xanh có mắt!
Người áo đen kia mở miệng nói, sắc mặt Vương Khả thay đổi.
- Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?
Thấy mà không nói toạc ra, sao ngươi không hiểu? Ta không muốn gây phiền phức, sao các ngươi cứ trêu chọc ta?
- Ta là ai? Ha ha, ngươi nhìn ta là ai?
Người áo đen đứng đầu xốc mũ lên.
Vương Khả nhìn lại, hắn biến sắc,
- Là ngươi? Không tốn sức?
Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Cái gì mà không tốn sức? Là ta, Đồng An An! Vương Khả, không ngơ đấy, mọi người nghĩ là ngươi đã chết, kết quả ngươi lại hẹn hò mỹ nhân trong rừng cây! Đúng thả nhàn rỗi thoải mái nhỉ?
Ánh mắt Đồng An An phức tạp, nói.
- Đồng An An, hắn là Vương Khả sao?
- Nhìn cũng chẳng ra làm sao, ta nghe nói, ngươi ngã mấy lần trong tay hắn?
- Mỹ nhân bên cạnh hắn ngược lại xinh đẹp, ta đi ra ngoài nhiều năm như vậy cũng ít khi gặp được người xinh đẹp thế này, tiểu tử này đúng là đào hoa không ít!
Mấy người áo đen tò mò nhìn Vương Khả.
- Hóa ra là Đồng An An! Tất cả mọi người là người quen, hôm nay cứ vậy đi! Ta còn có việc, hôm sau ngồi uống trà với ngươi!
Vương Khả lôi kéo Long Ngọc muốn rời khỏi đây.
Mẹ nó, hôm nay đi ra ngoài giống như trúng tà, đi vào đường nhỏ trong núi cũng gặp được tên hỗn đản Đồng An An này.
- Hừ, muốn đi?
Đồng An An lạnh lùng nói.
- Làm gì? Ta muốn đi thế nào thì đi! Đây là Thần Long Đảo, là Thần Long đảo của ta, là nhà ta, ta còn chưa hỏi các ngươi vào nhà ta làm gì? Ngươi còn muốn cấm ta đi? Còn ngăn cản nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Vương Khả lấy một quả cầu đen ra.
Quả cầu đen?
Đám người Đồng An An sững sờ. Không hiểu đây là cái gì.
Lần trước, lúc ở địa lao Thiên Lang Tông, mặc dù Vương Khả dùng quả cầu ánh sáng buổi lễ long trọng, nhưng lúc đó Đồng An An đang giằng co với Thiết Lưu Vân, không nhìn thấy đó là cái gì.
- Vương Khả, Thần Long Đảo của ngươi? Ha ha ha, rất nhanh, Thần Long Đảo này sẽ nhanh chóng biến thành của ta.
Đồng An An lạnh lùng nói.
- Ngươi nói cái gì? Thần Long Đảo của ngươi? Người nào nói? Ta là đà chủ Thần Long do Ma Tôn tự mình phong tặng! Toàn bộ Thần Long Đảo đều là của ta!
Vương Khả cau mày nói.
- Ma Tôn đã chết ở đại hội Long Môn, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sao? Hừ, ta đã bẩm báo với đường chủ Sắc Dục Thiên, hắn sẽ ban thưởng Thần Long Đảo cho ta! Còn ngươi? Vương Khả! Một đà chủ như ngươi tính là thứ gì? Ma Tôn chết, ngươi còn là đà chủ sao?
Đồng An An cười lạnh nói.
- Ma Tôn chết? Không thể nào, Ma Tôn cường đại như vậy sao mà chết được?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, giải thích với ngươi chẳng được gì, ngươi nhảy nhót không được mấy ngày nữa đâu, bây giờ, lập tức đưa Thiểm Điện Thần Tiên cho ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!
Đồng An An cười lạnh nói.
- Thiểm Điện Thần Tiên gì?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, ngươi chối cũng chẳng được? Ngươi cũng đã biết, ta bị Tử Bất Phàm mắng thế nào rồi? Nếu ngươi không đưa cho ta, ta sẽ giết ngươi!
Đồng An An lạnh giọng nói.
- Đồng đàn chủ, giết Vương Khả là được rồi, mỹ nhân bên cạnh hắn cho ta đi?
- Đánh rắm, ta nhìn trúng mỹ nhân này rồi, là của ta!
- Ta không tranh những thứ khác, ta chỉ muốn mỹ nhân này!
...
...
...
Mấy người áo đen tranh cướp hỗn loạn.
Đồng An An nghe bốn người áo đen bên cạnh tranh cướp mỹ nhân, khuôn mặt hắn giật giật, mẹ nó, ta đang giải quyết ân oán giang hồ, các ngươi lại là đám hỗn đản tinh trùng lên não, đang cướp mỹ nhân? Các ngươi làm loạn như vậy, bầu không khí trở nên lúng túng hơn thì có.
- Muốn cướp nữ nhân của ta? Hừ, thử hỏi pháp bảo của ta đã!
Vương Khả trừng mắt.
Vừa nói, Vương Khả ném quả cầu trong tay ra.
- Một quả cầu mà cũng muốn đánh lén ta?
Đồng An An cười lạnh.
Quả cầu đen không bay đến chỗ Đồng An An, nó bay lên trời rồi nổ tung.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~!
Trong nháy mắt, quả cầu ánh sáng buổi lễ long trọng nổ tung, ngàn tia điềm lành bay lên trời, chiếu sáng cả trời đất.
Đồng An An biến sắc.
- Là cái đồ chơi kia?
- Người đâu, mau đến đây, ai rớt tiền này, là 100 vạn cân linh thạch!
Vương Khả hét to.
Tiếng hét vang khắp Thần Long Đảo, kèm theo có quả cầu ánh sáng nổ tung, mọi người cũng xác định được vị trí.