Bất Diệt Thần Vương

Chương 418: Chính Ma Liên Thủ Tru Ma Tôn




Ma Tôn không để ý đến Tử Trọng Sơn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Thiên địa vô cực, càn khôn mượn lực! Dùng ta làm dẫn, thiên địa phong bạo!

Ma Tôn kêu to một tiếng.

- Ông!

Chỉ thấy quanh người Ma Tôn bộc phát ra một ánh sáng đen xông thẳng lên trời.

Ánh sáng đen làm cho cả trời đất trở nên tối xuống, tiếp theo, lấy Ma Tôn làm trung tâm, bỗng nhiên thổi lên một cái vòi rồng.

- Ầm ầm!

Vòi rồng kinh khủng lấy Ma Tôn làm trung tâm, càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn, giống như nối liền trời với đất, cuốn lên vô số bão cát.

- Không thích hợp, không thích hợp, Ma Tôn đang đồng quy vu tận với mọi người?

Mạc Tam Sơn cả kinh kêu lên

- Phóng thích toàn bộ pháp lực, đồng quy vu tận sao?

Tử Trọng Sơn cả kinh kêu lên.

Gió lớn càng ngày càng mạnh, cát bay đá chạy, bỗng nhiên trời đất trở nên tối tăm mờ mịt.

Ma Tôn muốn đồng quy vu tận với tất cả mọi người?

Sắc Dục Thiên biến sắc.

- Hừ, thôi, vốn còn muốn giữ cái long mạch Huyết Long này lại, nếu mà Ma Tôn liều mạng như thế, vậy thì cũng không cần tiết kiệm. Ma Tôn, nếm thử uy lực của long mạch tự bạo! Huyết Long, đi!

- Grao! !!

Bỗng nhiên huyết long to lớn quấn quanh Ma Tôn, giống như muốn cùng chết với hắn.

Mà gió vòi rồng quanh người Ma Tôn càng lúc càng lớn.

- Tất cả mọi người, nhanh phòng hộ chính mình, Sắc Dục Thiên muốn làm long mạch nổ tung!

Trên bầu trời Trần Thiên Nguyên cũng cả kinh kêu lên.

Long mạch bạo tạc, mặc dù chưa thấy qua, nhưng, nhờ Trần Thiên Nguyên báo hiệu, tất cả mọi người biết có nguy hiểm, nhanh chóng dựng phòng hộ của mình lên.

Vương Khả là người đầu tiên sợ chết, hắn lôi mấy lá chắn pháp bảo ra bảo vệ bản thân.

- Chuyện gì vậy? Ta, vòng tay của ta?

Bỗng nhiên Vương Khả kinh hãi kêu lên.

Lại là vòng tay trữ vật, bỗng nhiên kéo hắn bay lên.

- Làm gì vậy? Không phải vòng tay trữ vật là vật chết sao? Sao lại kéo ta bay lên? Không đúng, là Long Châu. Long Châu trong vòng tay bị thứ gì dẫn dắt bay lên, không! Đừng mà!

Vương Khả hoảng sợ kêu.

Vương Khả cực kỳ hoảng sợ.

Lại là vòng tay trữ vật lôi kéo Vương Khả, trong nháy mắt bay lên trời, cuốn về phía vòi rồng đánh bay Ma Tôn, đến trước mặt long mạch tự bạo.

Tất cả mọi người đều tránh xa trung tâm vụ nổ, mà Vương Khả lại bay đến?

- Không muốn ~~~~~!

Vương Khả kêu thảm thiết thê lương.

Vì sao chứ! Ta không muốn bị nổ tung!

Bên ngoài Ma Tôn có một vòi rồng được hình thành, trong chớp mắt, cát bụi bay lên trời, làm cho bốn phía hội trường Long Môn trở nên tối tăm mờ mịt, làm cho mọi người không thấy gì ở bên trong,

Sắc Dục Thiên thôi động long mạch huyết long tự bạo, trong chớp nhoáng này, thân hình huyết long vặn vẹo, kích phát toàn bộ năng lượng.

Vương Khả không ngờ được, bản thân giấu Long Châu sẽ hố mình ở chỗ này? Long Mạch nổ, Long Châu muốn quay về cơ thể? Mẹ nó!

- Không muốn, cứu mạng!

Vương Khả thê lương hét lên.

Đáng tiếc, giờ phút này cát bay đá chạy, hỗn loạn tưng bừng, ai còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Vương Khả chứ? Tất cả mọi người đang toàn lực bảo vệ mình, phòng bị long mạch tự bạo giết chết.

- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!

Tự bạo quá nhanh, trong nháy mắt, vị trí Ma Tôn giống như hóa thành một cái mặt trời, ánh sáng đâm mù mắt tất cả mọi người.

- Hô!

Long mạch Kim Long bị vụ nổ lớn trùng kích, như một sóng biển ngập trời, quét sạch bốn phương tám hướng. Ma Tôn tạo ra vòi rồng, lập tức bị vụ nổ kinh khủng kia chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số vòi rồng nhỏ cuốn lên, chiếu xuống bốn phương tám hướng.

Trong vụ nổ lớn, Trần Thiên Nguyên vọt đến vị cao ốc Thần Vương của Vương Khả.

- Thu!

Trần Thiên Nguyên chém ra một kiếm.

- Oanh!

Dư âm nổ lớn bên ngoài cao ốc Thần Vương bị chém đôi, Trần Thiên Nguyên bảo vệ được Thần Vương cao ốc.

Dù sao, mấy tháng này, Trần Thiên Nguyên cũng nghe nói đồ đệ mình Vương Khả xây cao ốc Thần Vương thứ hai, Trần Thiên Nguyên không giúp Tử Trọng Sơn, nhưng, sản nghiệp đồ đệ mình, nên giúp đỡ hắn bảo vệ nơi này.

- Ầm ầm!

Vụ nổ lớn đâm cho trời sáng, toàn bộ hội trường đại hội Long Môn, lập tức chia năm xẻ bảy, nổ ra vô số vết rạn.

Đâu chỉ hội trường đại hội Long Môn, giờ phút này Long Tiên Trấn cũng bị chấn động, vô số kiến trúc ầm vang sụp đổ.

Long mạch bạo tạc, kinh khủng bực nào?

Ngay cả Mạc Tam Sơn, Tử Bất Phàm cũng bị nổ bay trong nháy mắt.

- Ma Tôn!

Tử Bất Phàm hoảng sợ la lên.

- Ha ha ha, vụ nổ lớn như vậy, mà hắn còn ở trung tâm, chắc chắn Ma Tôn phải chết! Huống chi, hắn còn trúng độc của ta!

Mạc Tam Sơn cười to nói.

Tử Trọng Sơn, Sắc Dục Thiên bị vụ nổ kia làm cho lùi về sau, cuối cùng mới đứng vững.

- Đã chết rồi sao?

Tử Trọng Sơn cau mày nói.

Sắc Dục Thiên lạnh lùng.

- Bị long mạch tự bạo? Cho dù tu vi Nguyên Anh Cảnh cũng phải chết!

Vụ nổ lớn dần lắng xuống, nhưng mây hình nấm vẫn không tiêu tan.

Ma Tôn biến mất?

Tử Bất Phàm chán nản. Mạc Tam Sơn, Sắc Dục Thiên, Tử Trọng Sơn đều lộ ra vẻ hài lòng.

Trần Thiên Nguyên chỉ liếc nhìn trung tâm vụ nổ, sau đó nói về phía Long Tiên Trấn.

- Tất cả đệ tử chính đạo trong Long Tiên Trấn, lập tức cứu người

- Vâng!

Đệ tử chính đạo trong Long Tiên Trấn nhao nhao hét lên.

Lập tức mọi người đi cứu trợ dân chúng.

Trên tòa nhà đồ sộ Thần Vương, đám người Trương Chính Đạo dùng pháp bảo bảo vệ bản thân, giờ phút này, dư chấn qua đi, một đám đệ tử cất đồ phòng hộ đi.

- Ta, chúng ta không sao?

Trương Chính Đạo vui mừng nói.

- Là tông chủ, vừa rồi tông chủ che chở chúng ta!

Thiết Lưu Vân vui vẻ nói.

Trương Chính Đạo cũng rất vui.

- Ha ha ha, chúng ta không sao, Vương Khả, ngươi vui rồi, không bị hư hao chút nào!

Trương Chính Đạo nhìn về phía Vương Khả, nhưng, vị trí Vương Khả đứng vừa rồi, lại không có một ai.

- Vương Khả? Ngươi, ngươi trốn đi đâu rồi? Ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn khác? Chạy trốn trong nháy mắt? Cmn, ngươi đâu rồi?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

Vương Khả đâu?

Vương Khả bị Long Châu kéo vào trung tâm vụ nổ, Vương Khả tuyệt vọng, bỗng nhiên một trận gió lốc đánh đến.

- A!

Trong vụ nổ, Vương Khả bị vòi rồng cuốn đi mất. Cũng không bị vụ nổ ảnh hưởng.