Bất Diệt Thần Vương

Chương 416: Ai Hiệu Trung Ma Tôn




Mạc Tam Sơn đắc ý nói.

- Oanh ~~~~~~~~~~!

Nơi xa, Tử Trọng Sơn bỗng nhiên dùng lực, trong nháy mắt đánh Tử Bất Phàm ra xa.

Tử Trọng Sơn đứng ở trên không trung, ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tử Bất Phàm.

- Tiểu muội, ngươi không phải đối thủ của ta! Thu tay lại đi!

- Ngươi!

Tử Bất Phàm tức giận nhìn Tử Trọng Sơn.

- Tử Trọng Sơn, đây chính cục diện ngươi mời ta ứng phó Ma Tôn? Vừa rồi ta đến chậm một bước, đại hội Long Môn có bao nhiêu người chết đi? Ngươi không quan tâm sao?

Trần Thiên Nguyên trừng mắt giận dữ nói.

Tử Trọng Sơn thở dài.

- Không phải ta đang chờ ngươi sao? Trần Thiên Nguyên, ta và Mạc Tam Sơn đã thương lượng qua, ngươi đừng trách! Dù sao kết quả tru ma không thể sai sót!

Trần Thiên Nguyên cau mày liếc nhìn Tử Trọng Sơn!

Mà Vương Khả phía dưới lại mở to hai mắt nhìn.

- Thời gian trước sư tôn nói muốn ra ngoài một chuyến, hóa ra là do Tử Trọng Sơn mời? Chuyến này là do Tử Trọng Sơn làm?

- Được rồi, Trần Thiên Nguyên, có lời gì thì để sau nói, bây giờ phải giết Ma Tôn trước đã! Bình thường không dễ tìm ra hắn, nhưng bây giờ hắn có mọc cánh cũng không thoát được.

Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.

Ngay lúc này, hắn hất phất trần lên, vô số lôi điện toát ra, như lôi thần giáng xuống.

- Tử Trọng Sơn, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng!

Bỗng nhiên Tử Bất Phàm bay lên không trung, đứng cản ở trước mặt Tử Trọng Sơn.

- Tiểu muội, chuyện này không liên quan đến ngươi, tránh ra, vừa nãy là ta đang nhường ngươi, nếu ngươi ngăn đón, ta sẽ không khách khí!

Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.

- Hừ, vậy thì đến đây đi!

Tử Bất Phàm quát.

- Tử Trọng Sơn, ta chặn Tử Bất Phàm lại, các ngươi nhanh chóng ra tay với Ma Tôn đi! Ma Tôn bị ta hạ độc, hắn đang trúng độc, ngươi nhanh ra tay!

Mạc Tam Sơn lập tức vọt đến trước mặt Tử Bất Phàm.

- Mạc Tam Sơn, tên khốn nhà ngươi!

Tử Bất Phàm quát.

- Tử Bất Phàm, bây giờ ta mới biết, ngươi mới là người trung thành với Ma Tôn nhất? Hừ, ta đã nói, ta dùng Đồng An An làm mồi nhử, cố ý dời ánh mắt của Ma Tôn! Hơn nữa còn thông báo chuyện ngươi thu nhận Đồng An An cho Ma Tôn. Vậy mà hắn không hề quan tâm, không trừng phạt ngươi? Hóa ra, ngươi luôn nghe theo sắp xếp của Ma Tôn? Hắn sắp xếp ngươi giám thị ma giáo? Được, được lắm, nếu không có hôm nay, ta tuyệt đối không nghĩ ra!

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

- Tặc nhân, chết đi!

Tử Bất Phàm rống to một tiếng.

- Hừ, đến đây!

Mạc Tam Sơn rống to một tiếng.

- Oanh!

Tử Bất Phàm, Mạc Tam Sơn đại chiến với nhau.

Tử Trọng Sơn, Trần Thiên Nguyên, hai cự phách chính đạo của Thập Vạn Đại Sơn bỗng nhiên bao vây Ma Tôn trúng độc chính giữa.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Thần Vương cao ốc đỉnh đầu, Vương Khả đám người sớm đã nhìn mắt choáng váng.

- Mẹ nó, lần đại hội Long Môn này là bẫy của ma giáo hay là bẫy của chính đạo? Vì sao chứ? Vì sao người có IQ cao như ta cũng không nhìn ra? Đại lão đúng là đại lão! Hại não như vậy làm gì?

Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt.

Hội trường đại hội Long Môn!

Mạc Tam Sơn ngăn cản Tử Bất Phàm, cho Tử Trọng Sơn ra tay.

Ma Tôn đứng thẳng giữa không trung, trúng độc của Mạc Tam Sơn, hình như đang cố gắng giải độc.

- Trần Thiên Nguyên? Không nên nhẹ tay với ma giáo!

Tử Trọng Sơn kêu to.

Vừa nói, Tử Trọng Sơn tạo ra vô số lôi điện, muốn phóng đến chỗ Ma Tôn đang trừ độc.

- Graoo ~~~~~~~!

Chỉ thấy dưới sự thao túng của Sắc Dục Thiên, Huyết Long to lớn phóng thẳng lên trời, nó há miệng thét sài, sóng âm kinh khủng đập vào lôi điện của Tử Trọng Sơn.

Sắc Dục Thiên đứng trên đầu rồng trừng mắt.

- Đại Uy Thiên Long!

- Oanh!

Hai bàn tay lớn màu đỏ ngòm bổ về phía Tử Trọng Sơn.

- Lâm binh đấu giả!

Tử Trọng Sơn kêu to một tiếng.

- Oanh ~~~~~~~~~~!

Sắc Dục Thiên và Tử Trọng Sơn đánh nhau, hư không bị khí lưu đảo loạn.

- Trần Thiên Nguyên, Ma Tôn trúng độc, ngươi ra tay đi! Giờ phút này không trừ ma, chờ đến khi nào?

Tử Trọng Sơn lo lắng gào thét.

Trần Thiên Nguyên nhíu mày, liếc nhìn Ma Tôn trừ độc bên trong, hình như không muốn giậu đổ bình leo, nhưng nghĩ đến cuộc chiến chính ma, cũng không chần chừ nữa.

- Vạn Kiếm quyết!

Trần Thiên Nguyên đánh ra một kiếm.

- Thử ngâm!

Hư không xuất hiện một đạo kiếm mang thật lớn, từ trên trời giáng xuống, giống như một kiếm tiên, muốn trảm diệt Ma Tôn.

Ánh mắt Ma Tôn trở nên lạnh lẽo, giơ một ngón tay lên.

- Oanh!

Đầu ngón tay của Ma Tôn đánh ra một đạo kiếm laser, trong nháy mắt vọt đến kiếm mang của Trần Thiên Nguyên.

Hư không va chạm bỗng nhiên bộc phát ra ức vạn kiếm ánh sáng, đâm xuống làm vô số người không mở mắt ra nổi.

- Chính khí bính hiểu Trần Thiên Nguyên, ngươi bây giờ cũng thích giậu đổ bìm leo?

Ma Tôn lạnh lùng nhìn Trần Thiên Nguyên cách đó không xa.

Trần Thiên Nguyên nhíu mày.

- Nếu như bình thường, ta nguyện đánh một trận công bằng với ngươi! Nhưng lần này là kế hoạch tru ma của Tử Trọng Sơn, vì thương sinh chính đạo, đã có vô số đệ tử hi sinh, ta không thể để những đệ tử kia chết một cách vô ích được! Vì thế, mong ngươi hiểu!

- Ha ha ha, ngươi đúng là thẳng thắn! Ngươi tốt hơn ngụy quân tử Tử Trọng Sơn kia rất nhiều, đánh tiếc, ngươi không giết được ta, đệ tử ma giáo đã quay về Chướng Hải báo tin, đệ tử ma giáo rất nhanh sẽ đến đây!

Ma Tôn trầm giọng nói.

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Vậy thì thử xem ai nhanh hơn!

Trong lúc nói chuyện, Trần Thiên Nguyên trừng một cái, trường kiếm trong tay đang muốn chém ra.

Ngay lúc này, bỗng nhiên bốn chưởng cương ầm vang đánh về phía Ma Tôn.

- Đại Uy Thiên Long!

- Lâm binh đấu giả!

Lại là Sắc Dục Thiên, Tử Trọng Sơn bỗng nhiên không đánh nhau nữa, đồng thời cùng hợp sức đánh về phía Ma Tôn.

- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~!

Tử Trọng Sơn, Sắc Dục Thiên đánh lén, chỗ Ma Tôn nổ tung lên, hư không bộc phát gió lớn ngập trời, cuốn lên vô số đất đá.

Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn về phía nơi đó.

Vương Khả càng cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

- Mẹ nó, chuyện gì vậy? Vừa rồi Sắc Dục Thiên và Tử Trọng Sơn giả vờ đánh nhau? Bọn họ một chính một ma, hợp tác đánh lén Ma Tôn?

- Phốc!

Nơi xa, Ma Tôn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Bên ngoài người Ma Tôn có một lồng năng lượng bảo vệ, chật vật ngăn lại lần đánh lén của Sắc Dục Thiên, Tử Trọng Sơn, lồng năng lượng rung động mãnh liệt, nhưng đã bị thủng trăm ngàn lỗ.