Lúc ở Thanh Kinh, không phải Tử Bất Phàm muốn giết Vương Khả sao? Vì sao lại đến đây?
- A? Ha ha ha, ha ha ha, trời xấu như muốn mưa, ta còn phải về cất chăn mền, Vương Khả, ngươi từ từ mà chơi, ta đi trước đây!
Trương Chính Đạo cười gượng rồi muốn trốn.
- Ba!
Bỗng nhiên, một tia điện lóe lên, nổ tung, làm cho mông Trương Chính Đạo bong da tróc thịt.
- A!
Trương Chính Đạo thống khổ hét thảm một tiếng.
- Đừng kêu, ngươi phát hiện ra đường chủ Tử Bất Phàm, ngươi còn đi được sao?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Có, có ý gì?
Trương Chính Đạo trừng to mắt.
- Ý là, Tử Bất Phàm không bao giờ để ngươi đi, trừ phi, ngươi chết!
Vương Khả giải thích.
Hai mắt Trương Chính Đạo trắng dã.
- Tử đường chỉ, ta và Vương Khả không có quan hệ gì cả, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi tìm hắn đi!
- Im miệng, Tử đường chủ bây giờ không muốn giết ngươi, ngươi đừng có làm phiền nàng!
Vương Khả bên cạnh nói nhỏ.
Trương Chính Đạo lập tức che miệng, hoảng sợ.
- Vương Khả, sao ngươi không nói Tử Bất Phàm ở chỗ này!
- Im miệng, Tử đường chủ hiện tại không tâm tư giết ngươi, ngươi đừng thật đưa
Trương Chính Đạo nhỏ giọng oán giận Vương Khả.
- Ta đã bảo ngươi đi đi, ngươi không chịu đi, bây giờ còn trách ta?
Vương Khả vừa trừng mắt.
- Hừ! Mẹ nó, sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Trương Chính Đạo nhỏ giọng phiền muộn.
Trương Chính Đạo thấy phiền, Vương Khả đây mới buồn bực.
- Tử đường chủ, ta đã đưa Chu Yếm cho ngươi rồi, ngươi còn nhìn ta chằm chằm làm gì? Ta là người vô tội! Ngươi muốn tìm thì đi tìm Chu Hồng Y đi! Kéo ta đến nơi này làm gì?
Vương Khả dùng ánh mắt đau khổ nhìn về căn phòng cách đó không xa.
Nơi này chính là hội trường đại hội Long Môn đấy, dựa theo kế hoạch của ta, ta trốn càng xa càng tốt! Ai ngờ lúc quan trọng nhất lại rơi vào vòng xoáy này?
- Vương Khả, thời gian này, ta nghe nói ngươi làm rất nhiều chuyện ở Long Tiên Trấn, ngươi làm ăn rất được?
Giọng nói của Tử Bất Phàm vang lên từ trong căn phòng bên cạnh.
- A? Ta chỉ là…
Vương Khả sầm mặt lại.
- Nếu ngươi quan hệ rộng như thế, vậy thì yểm hộ giúp ta!
Tử Bất Phàm nói.
- Đại lão, không, Tử đường chủ, ngươi là đại lão Nguyên Anh Cảnh đấy, Ta chỉ là một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ, làm gì có mặt mũi lớn như vậy?
Vương Khả cười khổ nói.
Các ngươi muốn đánh nhau thì thôi đi, kéo ta làm tấm mộc làm gì? Ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm đấy!
- Hừ, ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện ở Thanh Kinh đấy, dựa vào đâu mà cháu trai ta phải từ bỏ tranh đoạt thiên hạ, cho gia tộc Vương Thị các ngươi thống nhất Đại Thanh? Muốn ta tính toán với ngươi không?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, việc này, không phải lúc đó đã giải quyết rồi sao? Có đường chủ Chu Hồng Y làm chứng! Một lời nói của quân tử, bốn con ngựa không đuổi kịp!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ta là nữ nhân, không phải quân tử, ta muốn truy cứu thì truy cứu, không truy cứu thì thôi! Ai bảo Chu Hồng Y không đến đây?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Vương Khả.
- …!
Mẹ nó, cả ngày ném chim, cuối cùng cũng có ngày bị chim mổ mắt!
Mình chỉ là Tiên Thiên Cảnh, người ta là Nguyên Anh Cảnh, Nguyên Anh Cảnh không biết xấu hổ, mình phải làm thế nào?
- Vậy thì ngài muốn ta làm gì?
Vương Khả buồn bực nói.
- Cứ đứng ở đây là được! Sau đó chẳng cần ngươi làm gì!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Mẹ nó!
Vương Khả buồn bực nói.
Tên hỗn đản Chu Hồng Y này, bản thân không chịu đến, bắt ta đến đây chùi đít cho ngươi, mẹ nó.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- A, ta nói là được! Yên tâm, cứ giao cho ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ừ!
Tử Bất Phàm hài lòng lên tiếng.
Vương Khả buồn bực nhìn những người cầu tiên dưới lầu, trong lòng thở dài.
Trương Chính Đạo bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, ngươi mà cũng có ngày này?
Cuối cùng!
Thời khắc mọi người mong chờ cũng đã đến.
- Hô!
Hội trường đại hội Long Môn đang lặng yên, bỗng nhiên có gió lốc nổi lên.
- Đến rồi!
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên.
Chỉ thấy từng đợt khí thể màu vàng kim từ dưới đất xông lên trời, gió lốc cuốn lên, nhanh chóng lan tỏa khắp hội trường!
- Hô hô hô!
Càng ngày có càng nhiều Long Khí từ dưới lòng đất bay lên trời, long khí tụ tập lại, hóa thành kim vụ hình rồng, bay khắp bốn phương tám hướng. Làm cho vô số người cầu tiên nháo loạn.
- Nhanh, long khí nhanh bao phủ khắp người ta đi!
- Bay về phía ta, tất cả long khí hãy bay về phía ta, để cho các tiên môn nhìn thấy!
- Long khí, đừng chạy, nhanh bay đến xung quanh ta!
...
...
...
Tất cả đám người cầu tiên kích động hét lên.
Ngay lúc này, bốn phương tám hướng trên Long Tiên Trấn, đệ tử tiên môn cũng đang trừng to mắt.
- Tất cả mọi người nhìn cho kỹ, long khí chỉ quay quanh người có vận đạo lớn, những người cầu tiên kia, chỉ cần bên ngoài cơ thể có long khí bám vào thì nhanh chóng đi cướp người, đừng cho ma giáo cướp mất.
Thiết Lưu Vân quát.
- Nhị sư huynh yên tâm, chúng ta sẽ nhìn chằm chằm!
Các đệ tử Thiên Lang Tông kêu lên.
Đâu chỉ có mình đệ tử Thiên Lang Tông, tất cả đệ tử tiên môn chính đạo cũng đang nhìn chằm chằm muốn cướp những người có vận đạo kia. Không chỉ có đệ tử chính đạo, đệ tử ma đạo cũng đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể ra tay.
Tất cả hội trường đại hội Long Môn đều hình thành một vòng xoáy trung tâm.
Nhìn thấy ngày càng có nhiều long khí, Vương Khả ở bên cạnh nhàm chán nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
- Vì sao cứ mười năm một lần, nơi này sẽ có long khí tỏa ra? Nguyên nhân là gì?
Vương Khả tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Ngươi hỏi ta, ta nào biết được?
Ánh mắt Trương Chính Đạo lóe lên.
Hình như Trương Chính Đạo biết gì đó, nhưng hắn không muốn nói.
- Ba vương triều trấn áp long mạch nhưng không hề thoát hơi! Không phải phong ấn cái gì chứ? Nơi này không có phong ấn? Mười năm tỏa khí một lần? Màu vàng vàng? Chẳng lẽ là khí thải?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Khí thải? Vương Khả, ngươi nói đây là khí thải? Giống với chân khí của ngươi? Là cái rắm? Mặt đất thả rắm?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.