Bất Diệt Thần Vương

Chương 395: Ngươi Mới Là Nằm Vùng Giả




Chu Yếm mặt mày xám xịt cũng bị ném đến gần cửa ra vào.

Chu Yếm ngẩn ngơ nhìn Xà Vương đang đau đớn dãy dụa, lại nhìn Kim Long đang yên tĩnh một cách quỷ dị trong bụng.

- Ta? Ta làm gì rồi? Ta chỉ muốn tự sát thôi? Sao lại được cứu rồi?

Chu Yếm mờ mịt nói.

Xà Vương vẫn đang thống khổ uốn éo.

Chu Yếm không còn do dự nữa, hắn quay đầu mở cửa xông ra ngoài.

Đã tự do, chẳng lẽ ta còn đứng lại đây chờ chết sao?

Ra khỏi cửa, Chu Yếm nhanh chân chạy đi, mặc dù tu vi bị phong ấn, nhưng vẫn chạy rất nhanh.

Long Tiên Trấn, mặc dù Chu Yếm mới đến, nhưng cũng biết đại khái, hắn nhanh chóng chạy đến đại trạch Vương Gia.

Giây phút này, bỗng nhiên Chu Yếm cảm giác được, trong Long Tiên Trấn đầy rẫy nguy hiểm, chỉ có ở đại trạch Vương Gia mới an toàn.

Trốn khỏi Xà Vương, Chu Yếm lần nữa quay về. Chạy vào trong tiểu viện của mình.

Hắn nhìn thấy một bình sứ nhỏ trên bàn.

- Bảo bối của ta, ta trách nhầm ngươi rồi! Nhanh, nhanh, nhanh! Dịch dung giúp ta!

Chu Yếm mở bình sứ ra.

Lần này, Chu Yếm không sợ mình bị hủy dung nữa.

Hắn đổ toàn bộ thuốc trong bình lên khuôn mặt.

- Xì xì xì xì xì xì xì xì xì xì!

Trên mặt Chu Yếm vang lên tiếng ăn mòn của axit, khuôn mặt hắn nát bét khó nhìn.

- Hô, thoải mái!

Chu Yếm thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng an toàn.

An toàn? Không, nguy hiểm chỉ mới bắt đầu.

Lúc trước kích thích một trận làm cho Kim Long trong bụng Chu Yếm tỉnh lại, nó bơi qua bơi lại trong cơ thể Chu Yếm, liên tục kích thích cơ thể Chu Yếm, trong nháy mắt, cả người hắn đau nhức không thôi.

- Long đại gia, ngươi làm gì vậy? Đau quá, Long đại gia, đừng mà, cứu mạng!

Chu Yếm cả kinh kêu lên.

Nhưng Kim Long trong cơ thể hoàn toàn không nghe theo Chu Yếm, dưới sự kích thích lớn kia, Chu Yếm đau đớn hét thảm một tiếng, sau đó ngất đi.

Long Tiên Trấn, Trong sân nhỏ của Ma Tôn.

- Gián điệp trong gián điệp! Ngươi, ngươi mới là nằm vùng sao?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Vương Khả đoán được Mạc Tam Sơn không phải thứ gì tốt, nhưng hắn không đoán được, Mạc Tam Sơn lại là thuộc hạ của Ma Tôn.

Đầu lĩnh đặc vụ lại là nằm vùng? Thiên Lang Tông gặp nguy rồi!

Quan trọng nhất chính là Mạc Tam Sơn là cường giả Nguyên Anh Cảnh, thậm chí ngay cả sư tôn Trần Thiên Nguyên cũng bị hắn lừa gạt sao?

Mạc Tam Sơn nhìn Ma Tôn, sau đó nhìn về phía Vương Khả.

- Ma Tôn, Vương Khả là đệ tử chính đạo nằm vùng trong ma giáo ta, những chuyện ta báo cáo lên kia, ngài đã xem rồi chứ?

Ma Tôn còn chưa kịp mở miệng, Vương Khả ở bên cạnh đã phản ứng trước.

- A? Ta hiểu rồi, Mạc Tam Sơn, hóa ra là ngươi liên tục bôi nhọ ta? Nói xấu ta trước mặt Ma Tôn!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Mạc Tam Sơn sầm mặt lại.

- Ta bôi nhọ ngươi?

- Đương nhiên, ngươi nói xấu sau lưng ta sao lại không dám nói trước mặt Ma Tôn? Vừa rồi ngươi còn muốn ám sát ta nữa kìa! Ma Tôn, Mạc Tam Sơn ở Thiên Lang Tông giết không biết bao nhiêu huynh đệ ma giáo ta, mời Ma Tôn xử lý tên nằm vùng giả này, báo thù cho các huynh đệ ma giáo!

Vương Khả lập tức quay qua tố cáo với Ma Tôn.

Khuôn mặt Mạc Tam Sơn đen thui, mẹ nó, lần đầu tiên lão tử thấy kẻ hắt nước bẩn giỏi như thế.

Ta mới nói hai câu đã trở thành tội ác tày trời?

- Vương Khả, ngươi đừng nói lung tung, Mạc Tam Sơn là Đệ Ngũ đường chủ ta phong tặng.

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Đệ Ngũ đường chủ? Không phải…!

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Hừ, Vương Khả, ngươi không biết đâu, lúc Ma Tôn phong Đệ Ngũ đường chủ không chỉ có mình Nhiếp Thanh Thanh! Ta cũng vậy! Chỉ là nàng ở ngoài sáng, ta ở trong tối! Hơn nữa cuối cùng mới xác nhận danh phận ai là Đệ Ngũ đường chủ chính thức! Nằm vùng giả? Ngươi mới là nằm vùng giả!

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

- Ta nói cái gì? Ngươi và Nhiếp Thanh Thanh đều được phong làm Đệ Ngũ đường chủ? Còn chưa chắc chắn đâu, nhiều nhất ngươi chỉ là kẻ dự bị, còn thấp hơn ta một cấp bậc!

Vương Khả khinh thường nói.

Mạc Tam Sơn.

- …!

Chúng ta đang nói chung một chủ đề sao? Ai đi so cấp bậc với ngươi?

- Ma Tôn, Mạc Tam Sơn lợi dụng Đồng An An, tra ra tất cả ma giáo nằm vùng ở Thiên Lang Tông, những huynh đệ ma giáo kia chết rất thảm, mời Ma Tôn làm chủ cho bọn họ.

Vương Khả tiếp tục giội nước bẩn cho Mạc Tam Sơn.

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

- Những tà ma kia? Ta đã bẩm báo với Ma Tôn rồi, những kẻ kia chết cũng chưa hết tội!

- Hử?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Trong ma giáo, có đường chủ nào đó đối đầu với Ma Tôn trong bóng tối, bồi dưỡng thế lực của mình! Hừ! Ma Tôn muốn xử lý hắn từ lâu. Ma giáo nằm vùng trong Thiên Lang Tông có hai nhóm, một nhóm do Ma Tôn phái đi, nhóm còn lại là của đường chủ đối đầu với Ma Tôn! Đám người Tôn Tùng do Ma Tôn phái đến chết trong tay ngươi, mà trước đó không lâu, ta lợi dụng Đồng An An làm cho đám kia bại lộ! Những kẻ này đã phản bội Ma Tôn, chết chưa hết tội.

Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Khả thay đổi, nước bẩn kia bị Mạc Tam Sơn tránh né một cách hoàn mỹ? Làm sao có thể?

Đến bây giờ Vương Khả mới biết Mạc Tam Sơn là thuộc hạ của Ma Tôn, lúc ở Thiên Lang Tông ra vẻ như đang tru ma, nhưng thực tế lại là thanh trừ kẻ phản bội giúp Ma Tôn, đồng thời còn được Trần Thiên Nguyên tin tưởng. Cái tên Mạc Tam Sơn làm đặc vụ này, đúng là quá nguy hiểm.

Không giội được nước bẩn?

Tất nhiên Vương Khả sẽ phủi sạch sẽ.

- Ma Tôn bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm! Thuộc hạ bội phục!

- Ừ!

Ma Tôn gật đầu một cái.

- Ma Tôn, tiểu tử Vương Khả này có vấn đề, ta viết rất nhiều báo cáo cho ngài, bây giờ ngài đang thẩm vấn hắn sao?

Mạc Tam Sơn hỏi.

- Thẩm vấn cái gì? Ma Tôn đang triệu kiến ta? Thẩm vấn gì mà thẩm vấn? Mạc Tam Sơn, những chuyện ngươi vu khống ta, ta đã giải thích cho Ma Tôn, đừng tưởng là ngươi bôi nhọ ta thì Ma Tôn sẽ nghe lời ngươi, sự thật thắng hùng biện, ngươi không thể nào bôi nhọ lòng trung thành của ta đối với ma giáo!

Vương Khả lập tức quát mắng.

- Trung thành? Ngươi trung thành cái rắm! Ngươi hoàn toàn không nhập ma!

Mạc Tam Sơn tức giận nói.