Vương Khả cau này nói.
Trương Chính Đạo.
-... !
Không đủ tiền dùng?
- Ngươi nói đùa cái gì thế? Lúc công ty Thần Vương khai trương, không phải ngươi vớt được hơn 1000 vạn cân linh thạch sao? Ngươi còn giàu hơn nhiều Nguyên Anh Cảnh rồi. Vậy mà ngươi còn kêu không đủ tiền xài?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Nói nhảm, không phải ngươi không thấy là ta phải nuôi bao nhiêu người! Không nói gì xa xôi, 500 thiếu niên hai biểu ca đưa đến kia, sau này càng cần nhiều linh thạch! Bọn họ gia nhập tiên môn, tu hành cấp tốc, linh thạch tiêu hao càng nhiều hơn!
Vương Khả nhấp một ngụm trà nói.
- Bọn họ? Bọn họ bái nhập tiên môn rồi, ngươi còn quản bọn họ làm gì?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Bọn họ là nhân viên công ty Thần Vương ta, vào tiên môn thì sao? Vào tiên môn thì không được phát tiền lương sao? Vào tiên môn thì không nhận ta nữa? Sau này bọn họ còn phải giúp ta làm việc trong các tiên môn nữa đấy! Tu vi rớt xuống rồi thì làm việc kiểu gì?
Vương Khả nói.
- Nhưng cũng không cần thiết mà! Như vậy thì tốn bao nhiêu là tiền chứ? Sao ngươi chịu bỏ? Không phải ngươi là Thiết Công Kê sao?
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta đây đang tiết kiệm chứ không phải là keo kiệt! Vốn liếng thị trường, đầu tư là điều phải làm, lúc đầu phải đốt tiền thì lúc sau mới có thu hoạch! Bây giờ cần đầu tư tiền cho bọn họ, đến lúc kiếm được tiền thì sẽ đi vào quỹ đạo, ngươi có biết cái gì gọi là tài chính không?
Vương Khả khinh thường nói.
Trương Chính Đạo mặt đen.
- Ta không biết tài chính cái gì, nhưng ta đoán được suy nghĩ đại khái của ngươi!
- A?
Vương Khả sững sờ, ngươi mà đoán được suy nghĩ của ta?
- Ngươi đang nhắm đến linh sơn trong các đại tiên môn đúng không? Phái người đi nằm vùng, đợi sau này bưng hết linh sơn nhà ngươi ta?
Trương Chính Đạo chỉ vào Vương Khả nói.
Vương Khả sững sờ, mẹ nó, vẫn là tên Trương Chính Đạo này hiểu ta, hắn lại nhìn ra được một chút mục tiêu cuối cùng của ta?
- Ha ha, bị ta nói trúng rồi chứ gì?
Trương Chính Đạo đắc ý nói.
- Hừ!
Vương Khả uống trà, không quan tâm đến Trương Chính Đạo đang đắc ý.
- Quan trọng nhất là ngươi mời Thiết Lưu Vân, Triệu Tứ đến đây thì có tác dụng gì? Bọn họ đã mua bảo hiểm của ngươi rồi, ngươi đâu nhổ lông dê trên người bọn họ được nữa?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trong nửa tháng qua ngươi không bán nổi một phần bảo hiểm nào, sợ là không thể chỉ trách ngươi!
Vương Khả cau mày nói.
- A?
- Một mặt là vì ngươi không có kinh nghiệm tiêu thụ, còn mặt khác là vì ngươi còn thiếu một cơ hội!
Vương Khả cau mày nói.
- Cơ hội?
- Cũng nhanh thôi, ngươi đừng nóng lòng! Nhưng trước khi cơ hội này xuất hiện, ta phải nghĩ cách nâng cao tầm ảnh hưởng của công ty Thần Vương! Gia tăng định mức thị trường!
Vương Khả giải thích.
- Rất nhiều người nói công ty Thần Vương là công ty lừa đảo, như vậy, như vậy thì làm sao mở rộng tầm ảnh hưởng? Sao có thể gia tăng định mức thị trường?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Đánh rắm, ai nói đây là công ty lừa đảo? Chúng ta là công ty chính quy!
Vương Khả trừng mắt.
- Được, ngươi nói chính quy thì chính quy, ta cũng hết cách, nhưng bây giờ làm thế nào để mở rộng lực ảnh hưởng?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Xây cao ốc!
Vương Khả dùng ánh mắt mong chờ nhìn ra bên ngoài.
- A!
Ngày thứ hai, tròng đại trạch Vương Gia ở Long Tiên Trấn, Vương Khả mở yến tiệc mời Thiết Lưu Vân và Triệu Tứ đến đây. Nhưng không ngờ ngày thứ hai lại có một nhóm người cùng đến dự tiệc.
- Ha ha ha, sư đệ, hôm qua ngươi đã đến đây rồi sao? Sao không đến tìm ta?
Thiết Lưu Vân cười to đi ở phía trước.
- Vương huynh đệ, ngươi xem chúng ta đưa ai đến đây?
Triệu Tứ cũng đi theo phía sau.
Sau lưng Triệu Tứ, một đám người Vương Khả không quen biết. Làm Vương Khả nhìn mà sửng sốt.
- Ha ha ha, hôm qua nghe nói ngươi tìm Triệu Tứ đến dự tiệc, nên hôm nay ta đặc biệt sắp xếp mọi người quen biết ở Long Tiên Trấn đến gặp mặt một lần.
Thiết Lưu Vân giải thích.
- Nhị sư huynh, những người này là ai?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Vương huynh đệ, từ lúc chia tay ở Đảo Thần Long đến bây giờ không có việc gì chứ?
Một người trong nhóm kia nói.
- Các ngươi là đám tù phạm trên đảo Thần Long kia?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ha ha ha, cám ơn Vương huynh đệ đã cứu mạng chúng ta! Hôm nay mọi người không mời mà đến, mong Vương huynh đệ không chê trách.
Đám người cười nói.
- Ha ha ha, các vị nói gì vậy? Gặp được mọi người là vinh hạnh của ta, mời mọi người!
Vương Khả nhiệt tình nói.
- Người đâu, chuẩn bị thêm đồ ăn! Nhanh!
Hắn dặn dò người dưới.
Trương Chính Đạo ngạc nhiên, ân nhân cứu mạng? Có ý gì? Đám các ngươi là Kim Đan Cảnh, Vương Khả sao có thể cứu được đám các ngươi?
- Vương huynh đệ, ta vừa nghe Thiết Lưu Vân nói ngươi đang bán bảo hiểm sao? Tí nữa lấy cho ta một phần!
- Đúng vậy, ta cũng muốn mua!
- Ta cũng mua!
...
...
Một đám người nhiệt tình kêu lên.
Vương Khả liên tục chốt đơn, chỉ có mình Trương Chính Đạo đen mặt cả buổi.
Mẹ nó, ta đến tận cửa mời các ngươi mua thì các ngươi chẳng thèm quan tâm, hôm nay vừa thấy Vương Khả đã chủ động muốn mua? Đúng là quỷ dị. Tên Vương Khả này đúng là một yêu nghiệt.
- Mời các vị!
Vương Khả mời đám người kia ngồi xuống.
Mọi người cũng không ghét bỏ chỗ này đơn sơ, cười ha ha ngồi xuống, bọn họ đều đã ngồi tù rồi, nên trò chuyện với nhau rất vui vẻ thoải mái.
- Chỉ sợ các ngươi còn chưa biết, không lâu trước đây, Vương Khả muốn tìm hiểu tình hình Ma Giáo nên đã xâm nhập ma quật lần nữa! Lúc đó hắn không quan tâm đến tính mạng bản thân, thay chúng ta cản một đám tà ma, để cho chúng ta đi trước, thật sự làm cho ta rất xấu hổ!
Triệu Tứ ngượng ngùng nói.
- Triệu Tứ huynh đệ, ngươi nói gì thế? Mọi người đều là chính đạo, trong thời gian đặc thù, tất nhiên phải có người cần giữ người cần bỏ!
Vương Khả khách khí nói lại.
- Cũng may là Vương huynh đệ an toàn quay về, nếu không thì ta sẽ áy náy cả đời!
Triệu Tứ thở dài nói.
- Triệu Tứ huynh đệ, không nên nói những loại lời nói này, được rồi, uống rượu, uống rượu!