Mạc Tam Sơn buồn bực ném Chu Yếm xuống, bay về chân trời.
- Chạy đi đâu, tên tiểu nhân chỉ biết tung tin vịt kia, đứng lại cho ta!
Trương Ly Nhi quát.
- Ầm ầm!
Trương Ly Nhi dẫn theo một đám sư đệ sư muội, truy sát về phía Mạc Tam Sơn. Nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Vương Khả đưa mắt nhìn một đoàn người đi xa, sắc mặt trở nên phức tạp.
- Hoá ra những lời này đều là do Mạc Tam Sơn bịa đặt? Đúng là già mà không đứng đắn, nhìn là biết không phải loại tốt lành gì!
Đệ tử Thiên Lang Tông bên cạnh, dùng sắc mặt cổ quái nhìn Vương Khả. Là Mạc Tam Sơn vu oan ngươi sao? Chẳng lẽ mắt chúng ta mù lòa! Gian tình giữa ngươi và Trương Ly Nhi, tất cả chúng ta đều thấy được! Ngủ cũng ngủ rồi, quần áo cũng cởi hết, vòng tay cũng giúp Trương Ly Nhi lấy xuống, phu nhân cũng đã kêu, đều như vậy rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận? Ngươi còn chút mặt mũi nào nữa không?
Trước cửa Trấn Ma Tự!
Trương Ly Nhi dẫn theo đệ tử Kim Ô Tông truy sát Mạc Tam Sơn.
Vương Khả nhanh chóng quay đầu chạy vào trong miếu cổ, đám thuộc hạ của hắn còn ngã trên đất. Vương Khả nhanh chóng kiểm tra, hóa ra là hôn mê, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- A di đà phật, yên tâm, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại!
Hòa thượng Giới Sắc dùng ngón tay chỉ lên mi tâm đám người kia.
Những người đang hôn mê bắt đầu tỉnh lại.
- Này, các ngươi làm sao vậy? Vì sao Mạc Tam Sơn vừa xúi dục thì các ngươi chạy đến làm phiền ta ngay? Mà Mạc Tam Sơn lại trốn ngay sau các ngươi?
Vương Khả nhìn về phía đám đệ tử Thiên Lang Tông.
- Ta, chúng ta, chúng ta cũng không biết!
Đám đệ tử Thiên Lang Tông mờ mịt nói.
- Không phải chứ, Mạc Tam Sơn là đại lão Nguyên Anh Cảnh, chỉ cần ra tay là xong việc, cần gì giấu giấu diếm diếm như thế?
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái.
Quay đầu, Vương Khả nhìn về phía Chu Yếm.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng là người bị hại!
Chu Yếm cực kỳ phiền muộn.
Mẹ nó, vừa rồi, suýt chút nữa bị bắt đi.
- Chu Yếm, bọn họ nói ngươi là ngôi sao tai họa, đúng là không hề sai! Ta thật sự đen đủi khi phải trông chừng ngươi!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ta gây họa chỗ nào? Ta không làm gì cả, ta cũng chẳng hề làm gì sai!
Chu Yếm lập tức tức giận nói.
- Thử ngâm!
Đệ tử Thiên Lang Tông bên cạnh lập tức rút trường kiếm, sắc mặt Chu Yếm lập tức cứng đờ, rụt trở về.
- Ngươi còn nói ngươi không gây họa, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, mới ra khỏi Thanh Kinh được mấy ngày? Đầu tiên gặp được vị hoà thượng Giới Sắc dong dài, hắn muốn độ hóa ngươi, là ta giúp ngươi ngăn lại, đúng không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt hoà thượng Giới Sắc bên cạnh cứng đờ, ngươi mắng Chu Yếm thì cứ mắng Chu Yếm, thêm từ hình dung cho ta làm gì, ngươi mới dong dài.
- Sau đó, ngươi lại nhìn xem, Mộ Dung Lục Quang dẫn theo đệ tử Thiên Lang Tông muốn đến giết ngươi! Ta lại giúp ngươi đỡ được, đúng không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Chu Yếm cứng đờ, đúng thật có chuyện như vậy.
- Vương Khả, vì sao ngươi không giết hắn? Còn che chở hắn?
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông đệ tử cau mày nói.
Vương Khả quay đầu trợn mắt nói.
- Liên quan gì đến ngươi! Muốn giết tà ma, có bản lĩnh thì tự mình bắt đi! Hắn là do ta bắt được, muốn xử lý thế nào thì còn cần các ngươi dạy sao? Bản thân không bắt được tà ma, chỉ biết vũ phu thôi!
Trên mặt các đệ tử Thiên Lang Tông lúc xanh lúc trắng, mẹ nó, ngươi mới vũ phu! Chúng ta chỉ nói có một câu thôi! Có cần phải định tội danh cho chúng ta vậy không?
- Ta còn chưa nói xong, Chu Yếm, ngươi nhìn lại đi, còn có Mạc Tam Sơn nữa, một đại lão Nguyên Anh Cảnh muốn bắt ngươi! Nếu không nhờ ta hét một tiếng, ngươi đã bị bắt đi rồi! Chu Yếm, ngươi có thể làm người ta bớt lo hơn một chút được không, đừng có gây tai họa nữa!
Vương Khả nhìn về phía Chu Yếm kêu lên.
Khuôn mặt Chu Yếm trở nên lúng túng, mẹ nó, trách ta được sao? Ta chưa làm gì hết!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi cũng không dễ dàng, nếu không thì ngươi cứ giao hắn cho ta, để ta độ hóa hắn, dù sao ta ở đây nhiều năm, cũng chẳng có chuyện gì làm.
Hòa thượng Giới Sắc khuyên nhủ.
- Không muốn!
Chu Yếm cả kinh kêu lên.
- Giới Sắc đại sư, ta cảm thấy, vẫn nên tự mình làm hớn! Ngươi có thời gian thì đi khuyên nhủ đại sư huynh của ta đi, chính là Mộ Dung Lục Quang!
Vương Khả chỉ về phía Mộ Dung Lục Quang cách đó không xa.
- A?
Giới Sắc nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang.
Tóc của Mộ Dung Lục Quang đã đổi màu xanh, quanh người tỏa ra ánh sáng xanh, giống như đang nhập định.
Đệ tử Thiên Lang Tông bên cạnh bảo vệ hắn. Không cho ai đến gần.
- Đại sư huynh này của ta có chứng vọng tưởng!
Vương Khả giải thích.
- Chứng vọng tưởng?
Hòa thượng Giới Sắc ngạc nhiên nói.
- Vương Khả, ngươi đừng vu khống đại sư huynh!
Một đệ tử Thiên Lang Tông trợn mắt nói.
Vương Khả không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn về phía Giới Sắc.
- Không sai, hắn có chứng vọng tưởng, luôn nghĩ mỹ nữ tuyệt thế trên đời đều là vợ hắn! Ách, chính là phu nhân của hắn!
- Vọng tưởng mỹ nữ tuyệt thế là phu nhân của hắn?
Hòa thượng Giới Sắc sững sờ.
- Đúng vậy, trước đây ta có một bạn gái là công chúa U Nguyệt, Mộ Dung Lục Quang nhìn thấy ta tìm được bạn gái thì xem ta như kẻ thù, đôi mắt ghen tỵ đến mức phun ra lửa, làm khó ta khắp nơi! Như vậy còn chưa là gì, ngươi nhìn ngày hôm nay xem, cô nương Trương Ly Nhi kia nữa, giữa ta và nàng rất trong sạch, nhưng Mộ Dung Lục Quang mới nghe người ta lừa phát đã chạy đến tìm ta tính sổ! Thế là thế nào chứ? Việc hắn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- A?
Hòa thượng Giới Sắc nghi ngờ.
- Giữa ngươi và Trương Ly Nhi thật sự trong sạch sao?
Một đệ tử Thiên Lang Tông không phục nói.
- Ngươi xem, xem đi, chẳng phải chỉ một mình Mộ Dung Lục Quang bị hoang tưởng đâu, một đám sư đệ đi theo hắn cũng giống vậy! Mẹ nó, quan trọng nhất là Trương Ly Nhi không hề quan tâm đến Mộ Dung Lục Quang, mà hắn lại hoang tưởng nàng là vợ hắn! Đó chẳng phải là bệnh tâm thần sao? Chẳng lẽ tất cả mỹ nhân trên đời đều là vợ hắn?