Bất Diệt Thần Vương

Chương 322: Tử Bất Phàm




Vương Khả đột nhiên nhớ đến sư tôn từng nhắc qua, rằng trước đây không lâu bọn Đồng An An muốn ám sát mình trong cao ốc Thần Vương chính là làm theo lệnh từ Tử Bất Phàm, nàng muốn xử lý ta? Giờ lại biết được Thanh Kinh Vương thị là thủ hạ của ta, vậy chẳng phải thù mới hận cũ càng thêm khó mà khuyên giải?

Nghe nửa ngày về mối quan hệ tình cảm tay ba máu chó giữa Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm, Vương Khả tâm sự trùng trùng đánh nốt ván mạt chược.

Xong ván, Vương Khả vội vàng về lại vương cung. Chợt thấy Trương Chính Đạo đi tới trước mặt.

- Vương Khả, ngươi thật đi đánh mạt chược với đám tà ma kia nguyên suốt cả trưa?

Trương Chính Đạo tròn mắt nhìn Vương Khả.

- Ngươi nhìn kiểu gì đấy? Đánh mấy ván mạt chược mà thôi! Có cần ngạc nhiên vậy không?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Ngươi mới lạ đấy! Bọn hắn là tà ma! Là đệ tử Ma giáo! Ngươi không nhìn ra được ư? Tà ma, chính đạo không đội trời chung! Vì sao bọn hắn không ăn ngươi?

Trương Chính Đạo vẫn cứ trừng nhìn Vương Khả, thần sắc đầy vẻ khó hiểu.

- Được rồi, đừng nói nhảm! Có việc cần ngươi làm đây!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Việc gì?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi hộ tống nhị biểu ca ta và mấy trăm đứa nhóc đi đại hội Long Môn bái sư!

Vương Khả nói.

- Vì cái gì?

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Nhanh thôi, đường chủ Ma giáo Tử Bất Phàm sẽ đến Thanh Kinh gây sự với Vương gia, Thanh Kinh khả năng không còn an toàn! Đám nhóc nhị biểu ca mang theo kia đều là hạt giống tốt, không thể ở lâu nơi này! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta chưa hẳn đã bảo vệ được bọn họ!

Vương Khả giải thích nói.

- Tử Bất Phàm nhắm đến ngươi? Sao ngươi lại chọc nàng? Ngươi đi đứt! Đúng rồi, sao ngươi không đi?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ta đi rồi, Đại Thanh vương triều phải làm sao? Vương gia ta thật không dễ dàng với kế thừa vương triều! Không thể cứ vậy ném đi được!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Ngươi muốn ở lại, thủ hộ Đại Thanh vương triều khỏi tay Tử Bất Phàm?

Trương Chính Đạo thất kinh nói.

- Đúng vậy!

Vương Khả nói thẳng.

- Mặt mũi ngươi lớn vậy ư? Tử Bất Phàm chính là đại lão Nguyên Anh Cảnh, một tát liền có thể quất chết ngươi! Ngươi còn cầm trong tay Thiểm Điện thần tiên của nàng. Ngươi thật tưởng chân khí rắm chó kia của ngươi là vô địch?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

- Ngươi biết cái gì! Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nếu ngươi không muốn thì thôi, cứ ở lại đây cùng chết với ta!

Vương Khả nói thẳng.

Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại. Tử Bất Phàm người ta nhắm đến ngươi, dựa vào cái gì mà bắt ta ở lại, ta đâu muốn chết!

- Được, được rồi, ta đi đại hội Long Môn chờ ngươi!

Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.

- Ừ, hộ tống đám người nhị biểu ca cho tốt!

Vương Khả gật đầu nói.

Vẫy vẫy tay, rất nhanh nhị biểu ca liền được gọi tới, sau khi nghe Vương Khả phân phó một phen, nhị biểu ca lập tức gật đầu.

- Vương Khả, ngươi thật không đi?

Trương Chính Đạo cổ quái nói.

- Ngươi đi nhanh lên!

Vương Khả thúc giục nói.

Vương Khả đương nhiên không đi, vừa rồi đánh xong mạt chược, Vương Khả đã nhờ đám đệ tử Ma giáo kia giúp hắn mang thư tới Thần Long đảo, mời Nhiếp Thanh Thanh qua đây giải quyết.n oán tình tay ba máu chó của các ngươi, các ngươi tự đi mà dàn xếp, sao lại kéo cả ta vào!

Mẹ nó, nếu Tử Bất Phàm dám tìm ta gây sự, ta cũng có hậu thủ!

Chỉ là, hậu thủ này không tiện để bọn Trương Chính Đạo nhìn thấy được.

- Không phải, ngươi thế này rất không an toàn!

Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.

- Ách, từ lúc nào mà ngươi lại đi quan tâm an toàn của ta?

Vương Khả sững sốt.

- Ý ta là, ngươi có thể viết di chúc trước được không? Chờ ngươi chết rồi, ta cũng tiện kế thừa gia sản của ngươi!

Trương Chính Đạo nhăn nhó nói.

- Cút! Ngươi có chết thì chết, lão tử tuyệt sẽ không chết! Cút đi!

Vương Khả nhấc chân đạp Trương Chính Đạo một cái.

…..

Trên một đỉnh núi bên ngoài Chu Tiên Trấn.

Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám đệ tử Kim Ô Tông trước mặt.

- Đệ đệ ta cứ vậy biến mất?

Trương Ly Nhi phẫn nộ quát.

- Chúng ta tìm rất lâu mà mãi vẫn không tìm được! Đại sư tỷ, vừa rồi ngươi đi Thiên Lang Tông, có kết quả gì không?

Một tên sư đệ hiếu kỳ hỏi.

- Lão thất phu Mạc Tam Sơn kia chạm mặt ta một lần, sau đó liền trốn biệt trong sơn môn không đi ra! Còn nói, hắn bị Vương Khả lừa gạt. Hừ, hắn đường đường là điện chủ Tây Lang Điện, há có thể bị Vương Khả lừa gạt? Cái thứ già đầu còn không đứng đắn! Suốt ngày không biết nghĩ cái gì! Còn nói ta thích Vương Khả? Đánh rắm!

Trương Ly Nhi giận điên hết cả tiết.

- Hả?

- Mạc Tam Sơn hẳn không biết tung tích đệ đệ ta, hiện tại, chỉ có Vương Khả mới biết!

Trương Ly Nhi trầm giọng nói.

- Vương Khả? Vương Khả ranh ma như quỷ, sớm đã chạy mất dạng, chúng ta còn bắt được một tên thủ hạ của hắn, nhưng thẩm vấn thế nào người kia đều nói không biết. Khả năng là thật không biết, cũng có khả năng là chỉ đang mạnh miệng!

Một tên đệ tử Kim Ô Tông trầm giọng nói.

Trương Ly Nhi híp mắt nói:

- Đã hỏi qua đệ tử Kim Ô Tông phụ trách tình báo chưa?

- Rồi! Bọn hắn giúp chúng ta tra qua, gần đây công ty Thần Vương điều động nhân viên tới các đại tiên trấn chiêu mộ tu giả Tiên Thiên Cảnh, lấy hợp đồng bảo hiểm làm thù lao, mời chào tới khu vực phàm nhân đánh trận!

Một tên sư đệ nói.

- Lấy bảo hiểm làm thù lao? Một đống giấy lộn cũng có thể dùng được như tiền? Vương Khả nghèo đến điên rồi? ! Để người ta bán mạng, còn không chịu đưa tiền? Ai mà chịu? !

Trương Ly Nhi sững sốt.

- Ách, đã chiêu thu được rất nhiều Tiên Thiên Cảnh, ai nấy đều hoan thiên hỉ địa, nguyện ý đi bán mạng!

Tên sư đệ kia tiếp lời.

Trương Ly Nhi:

-... !

- Đại sư tỷ, chuyện này đúng là hơi có chút tà môn, nhưng, đây liệu có phải cũng là một ý tưởng hay?

Tên sư đệ kia nói tiếp.

Trương Ly Nhi trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu nói:

- Không sai! Đúng là ý tưởng không sai, để ý kỹ cho ta, xem đám Tiên Thiên Cảnh vừa được chiêu mộ kia tới chỗ nào trong khu phàm nhân khu, nhất định phải tìm ra đệ đệ ta!

- Vâng!

Đám sư đệ trịnh trọng ứng tiếng.