Bất Diệt Thần Vương

Chương 320: Dụng tâm lương khổ




Chợt thấy, Vương Khả đi tới trước mặt tên tà ma cầm đầu.

- Vương huynh đệ? À không, Vương đà chủ?

Tên tà ma cầm đầu trầm giọng nói.

- Chư vị huynh đệ! Đa tạ các ngươi đến đây chống lưng cho ta, chuyện nơi này cứ giao cho ta xử lý, lát nữa chúng ta ngồi lại uống mấy chén, được chứ!

Vương Khả nhìn tên tà ma cầm đầu nói.

- Nhưng mà, người nơi này... ! Còn nữa, ta nghe nói giờ ngươi đã là phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông?

Trên mặt tên tà ma kia thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Vương Khả lấy ra Thần Long Lệnh, tiếp đó dựa sát vào bên người đầu lĩnh tà ma, ghé vào tai đối phương, nhẹ giọng nói:

- Chuyện ta về Thiên Lang Tông, Ma Tôn đều biết! VIệc này Chu Hồng Y đường chủ cũng rất rõ ràng, còn mong ngươi giữ bí mật giúp ta!

- Ách?

Tên tà ma đầu lĩnh sững sốt một lúc, sau đó thần sắc lập tức nghiêm lại.

Vương Khả nói không sai, lúc ở Thần Long Đảo, ngay trước mặt Ma Tôn và Chu Hồng Y, Vương Khả từng nói muốn thử về lại Thiên Lang Tông xem sao, chỉ là khi ấy Ma Tôn và Chu Hồng Y đều không tin! Tưởng rằng Vương Khả đang nói phét!

Vương Khả không sợ mình bại lộ, rốt cuộc, hắn đích thật từng tới báo danh! Giờ lại thì thầm nói nhỏ, lập tức dẫn lên cảm giác thần bí trong đầu tên tà ma đầu lĩnh.

Ma Tôn, Chu Hồng Y an bài nhiệm vụ?

Mẹ nó, giờ mà làm hỏng chuyện, quay đầu Ma Tôn và đường chủ trách tội xuống, chẳng phải ta liền đi đứt?

- Vương huynh đệ đã nói vậy, đương nhiên ta phải nể mặt! Mời!

Tà ma đầu lĩnh vung tay lên, cản lại đám thuộc hạ dưới trướng.

- Chư vị huynh đệ, làm phiền các ngươi để ý Chu Yếm chút, hắn chẳng biết gì cả, lại cứ kêu gào ầm ĩ, đau hết cả đầu!

Vương Khả nhẹ giọng nói với đám tà ma.

Chúng tà ma dồn dập gật đầu đáp ứng.

Đầu bên kia, Vương Khả ra hiệu, đám người Triệu Tứ tuy có chút nghi hoặc, song vẫn thả Chu Yếm ra.

- Chư vị, các ngươi động thủ, động thủ đi, bắt lại Vương Khả, nhanh chút! Đệ tử chính đạo không nhiều bằng các ngươi, hơn nữa, rất nhanh Tử Bất Phàm đường chủ cũng sẽ dẫn người tới, nhanh thôi!

Chu Yếm gấp gáp thúc giục.

- Im mồm!

Tên tà ma đầu lĩnh trừng mắt quát.

Không nghe Vương Khả nói à? Việc này liên can đến Ma Tôn, ngươi chẳng biết đầu cua tai nheo gì, cứ ầm ĩ hết cả lên.

Vương Khả vung tay, đám đệ tử Vương gia cách đó không xa nhanh chóng tiến lại dâng lên ghế ngồi, nước trà! Đám tà ma tuy có chút nghi hoặc song vẫn kiên nhẫn ngồi xuống chờ đợi.

- Triệu Tứ huynh đệ, phiền mượn mấy bước nói chuyện!

Vương Khả nói.

Triệu Tứ hung hăng nhìn đám tà ma phía đối diện một cái, chỉ là, Vương Khả đã nói thế, hắn tất phải nể mặt.

Dưới sự chỉ dẫn của Vương Khả, đám người Triệu Tứ đi tới trong góc quảng trường.

- Vương huynh đệ, ngươi đây là... ?

Triệu Tứ nghi hoặc nói.

- Triệu Tứ huynh đệ, ta không có nhiều thời gian giải thích rõ ràng mọi chuyện với ngươi. Thực ra, tình hình của ta thế nào, chắc ngươi rõ hơn ai hết! Ngươi cảm thấy ta sẽ rơi vào ma đạo ư?

Vương Khả nhìn chăm chăm Triệu Tứ, hỏi nói.

- Làm sao có thể, nếu ngươi là tà ma, đám người ở Thiên Lang Tông chẳng lẽ không nhìn ra được? Trần Thiên Nguyên chẳng lẽ lại không biết? Huống hồ, trước đây không lâu công ty Thần Vương của ngươi khai trương, các tông môn chính đạo trong khắp Thập Vạn Đại Sơn đều phái người đến tham dự, nếu ngươi là tà ma, vậy chẳng phải hết thảy thế gian này đều là tà ma! Ngươi đang nằm vùng ma giáo, mục đích là vì cứu ra càng nhiều đệ tử chính đạo?

Triệu Tứ lập tức nói.

Trương Chính Đạo ở bên sớm đã tròn mắt há hốc mồm, mẹ nó chứ, không cần Vương Khả mở miệng thổi, chính ngươi liền đã giúp hắn thổi?

Vương Khả từ chối cho ý kiến, gật gật đầu nói:

- Không chỉ mỗi thế thôi đâu, sắp tới sẽ diễn ra đại hội Long Môn, vừa rồi ngươi có nghe Chu Yếm nói không? Đệ tử Ma giáo tụ tập, e rằng lại có động tác lớn... !

- Vương huynh đệ, ngươi đang liều mình thăm dò ý đồ Ma giáo?

Triệu Tứ thất kinh nói.

Vương Khả không khẳng định cũng không phủ định mà chỉ gật đầu nói tiếp:

- Đừng nói gì cả, các ngươi biết là được rồi!

- Vương huynh đệ, ngươi chịu khổ! Ta có thể giúp gì được ngươi không?

Triệu Tứ cảm thán nói.

- Không cần! Hiện tại Thanh Kinh đang rất nguy hiểm, các ngươi đừng ở lại lâu, chuyện ở đây cứ giao cho ta xử lý, các ngươi mau chóng rời đi là hơn!

Vương Khả khuyên nhủ.

Các ngươi mua bảo hiểm, chết một tên, ta lại phải bồi thường gấp mấy chục lần! Đi mau, đi mau đi!

- Vương huynh đệ, ngươi chịu khổ, ta thay mặt chính đạo cảm tạ ngươi! Ngươi xâm nhập ma quật, thăm dò ý đồ Ma giáo! Ngươi yên tâm, ta sẽ đốc thúc những người khác, tuyệt đối sẽ không để chuyện ngươi có quan hệ với đệ tử Ma giáo đồn thổi lung tung!

Triệu Tứ cảm động nói.

- Xin nhờ!

Vương Khả cung kính thi lễ.

Thấy Vương Khả muốn một mình đối mặt với nguy hiểm, đám người Triệu Tứ cảm động không thôi. Triệu Tứ khẽ gật đầu một cái, sau đó quay đầu dẫn theo đám sư đệ rời đi.

Trương Chính Đạo ở bên ngạc nhiên nhìn sang Vương Khả. Thế mà cũng được?

- Vương … Vương Khả? Vì sao? Vì cái gì? Đệ tử chính đạo nghe lời ngươi, đệ tử ma đạo cũng nghe lời ngươi, vì sao? Ngươi nói bọn hắn đừng đánh nhau, bọn hắn thật không đánh? Rốt cục là vì cái gì?

Trương Chính Đạo khó mà tin tưởng nhìn Vương Khả.

- Bởi vì, mặt mũi ta đủ lớn!

Vương Khả nói thẳng.

- Mặt mũi đủ lớn? ! Đánh rắm! Theo ta thấy là ngươi không biết xấu hổ, mặt dày nói phét, thổi khiến tất cả mọi người đều bị ngươi lừa gạt? Phi! Mẹ nó, bọn hắn đều ngu hết rồi ư? Một đám thần kinh!

Trương Chính Đạo thốt lên chua xót.

Thanh Kinh, trong một sân viện!

Đồng An An và mười tên đầu trọc lúc này đều khoác lên áo bào đen, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào một sân viện khác.

- Đàn chủ, ta đã tìm hiểu rõ ràng, mấy ngày trước Vương Khả đã đến Thanh Kinh, đúng là oan gia đối đầu. Lúc này hắn chính đang đánh mạt chược với một đám đệ tử Ma giáo trong sân viện trước mặt!

Một tên đầu trọc thấp giọng nói.

- Đánh mạt chược?

Cơ mặt Đồng An An thoáng khẽ co giật.

- Đàn chủ, nỗi nhục ở Chu Tiên Trấn không thể cứ vậy bỏ qua được, chúng ta tới đó tiêu diệt Vương Khả thôi.