Được đám lão quan viên tán thành, vốn tưởng như thế đã đủ khiến Đại Thanh vương triều tái hiện, bây giờ, lại có thêm chiếu thư nhường ngôi do đích thân tiền nhiệm đại vương Chu Yếm viết ra, vậy thì khác gì ván đã đóng thuyền.
Chu Yếm tới quá kip thời!
Vương Khả cũng không ngờ, tên Chu Yếm này đến quá đúng lúc, quả thực là cập thời vũ (mưa đúng lúc) ! Phía ta còn thiếu mỗi danh phận chính thống, ngươi lại tự thân đưa đến cửa?
Sau này, ai còn dám chất nghi?
Chu Yếm rưng rưng, ủy khuất viết ra chiếu thư nhường ngôi.
Trong đám lão thần đứng cánh đó không xa vẫn còn vài tên ngoan cố, trung thành với huyết mạch Chu thị, nhưng giờ, ngay cả Chu Yếm đều chủ động viết ra chiếu thư nhường ngôi, bọn hắn còn xoắn xuýt cái gì? Từ đây, Đại Thanh sẽ đổi sang họ Vương!
- Vương Khả, chuyện này là thế nào? Sao Chu Yếm lại ở đây?
Trương Chính Đạo tiến đến, nhỏ giọng dò hỏi.
- Ta cũng không biết, chẳng qua, mỗi lần đến thời khắc then chốt hắn lại xuất hiện, kịp thời tới giúp ta! Quả thực phải cám ơn hắn!
Vương Khả cổ quái nói.
Trương Chính Đạo nhướng mày.
Lúc này, trên một cây đại thụ bên ngoài vương cung, tên tà ma được đám lão đại phái tới điều tra xem Chu Yếm có phải bị chính đạo đuổi giết hay không, hắn đứng ở xa xa lặng lẽ quan sát thấy cảnh ấy, không khỏi trợn tròn mắt.
- Chuyện này là thế nào? Chu Yếm ngươi lừa gạt chúng ta? Giả nói bị chính đạo truy sát! Sao bọn hắn lại vây quanh ngươi, nhìn ngươi hạ bút viết chữ? Không lẽ là đang học tập thư pháp của ngươi?
Tên tà ma kia sửng sốt hạ xuống đại thụ, miệng lẩm nhẩm tự nhủ.
Giờ mà quay về bẩm báo thì nhanh quá, trên đường về hắn không ngừng cúi đầu suy tư, phải giải thích thế nào với các lão đại đây? Tên Chu Yếm điên rồi, viết mấy chữ mà thôi, cũng phải kêu chúng ta đi qua? Để cùng thưởng thức thư pháp của ngươi chắc? Phi, cái thứ gì vậy! Ngươi nói xem ta phải bẩm báo với các lão đại thế nào đây!
Thanh Kinh, trong vương cung!
Chu Yếm bị một đám cường giả chính đạo dùng trường kiếm chỉ vào, viết xuống chiếu thư nhường ngôi! Đồng thời tỏ rõ di chiếu tiên vương này là thật!
Cả quá trình, Chu Yếm không dám phản bác mảy may, toàn trình cười bồi, trong lòng lại ngậm lấy chua xót.
Mẹ nó! Mình đến đây là để phá hoại không cho thân thích của Vương Khả xưng vương? Sao giờ lại thành giúp hắn ngồi vững giang sơn? Nếu để Tử Bất Phàm đường chủ biết được, chẳng phải ta liền xui xẻo?
Ta đã kêu hô nửa ngày, vậy mà đệ tử Ma giáo trong thành chạy đâu hết cả? Sao còn chưa tới? Các ngươi làm gì mà không đến!
Chu Yếm gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh! Mắt thấy, chiếu thư sắp được viết xong.
- Đóng ngự tỉ! Nhanh chút!
Triệu Tứ trừng mắt nói.
Cheng!
Đám sư đệ của Triệu Tứ giơ cao trường kiếm.
Cơ mặt Chu Yếm khẽ co giật, lấy ra ngự tỉ, đắp lên hai phần chiếu thư.
Bành!
Bành!
Lập tức, hai phần chiếu thư triệt để có hiệu lực. Đồng nghĩa với, đại biểu ca Vương Khả danh chính ngôn thuận ngồi lên bảo tọa Đại Thanh vương triều.
Đây không phải là sản phẩm do Vương Khả và đám lão thần thương lượng mà ra, đây là truyền thừa chính thống.
Vương triều nhân gian truyền thừa, nặng nhất là cái gì? Là tính chính thống!
- Bái kiến đại vương!
Một tên lão thần hướng về phía đại biểu ca cung kính dập đầu.
- Bái kiến đại vương!
Tất cả lão thần đều theo đó cung kính dập đầu.
Đại biểu ca ngây dại, hôm qua còn đang nghĩ tới khả năng mà gia chủ nói, hôm nay liền đã thành sự thật? Gia chủ đúng là lợi hại!
- Được rồi, nắm trong tay chiếu thư chính thống này rồi! Chuyện tiếp theo chắc không cần ta dạy nữa chứ?
Vương Khả nhìn sang đại biểu ca nói.
- Đa tạ gia chủ!
Đại biểu ca cung kính bái tạ.
Đã đến bước này, nếu còn không biết làm sao, vậy chẳng phải đứa ngu?
- Ừ, dẫn theo chư vị lão đại thần tới đại điện triều hội trao đổi đi, nhớ kĩ, những lão đại thần này đều là khai quốc công thần, không, đều là công thần vực dậy vương triều! Phải đối đãi thật tốt, ban thưởng kim bài miễn tử cho bọn họ!
Vương Khả trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Đại biểu ca cung kính nói.
- Đa tạ Vương Khả thượng tiên!
Chúng lão đầu cảm kích bái tạ Vương Khả.
Chỉ với câu này của Vương Khả, bằng với bảo chứng cho quyền thế của tất cả mọi người ở đây, nhân đó cũng bảo đảm cho từng gia tộc được tiếp tục phồn vinh!
Có đại nghĩa! Có chính thống! Giờ lại có lợi ích! Đám lão đầu há lại không dốc sức?
Ở Vương gia, Vương Khả nói một không hai, đại biểu ca tự nhiên cũng phải tuân theo. Còn về kim bài miễn tử? Đám lão đầu này còn có thể sống thêm được bao lâu? Miễn tử hay không miễn tử thì cũng thế! Thứ này lại không thể truyền cho đời sau, Vương Khả có phát ra cả đống đều không sao cả!
- Đi thôi!
Vương Khả phân phó nói.
Đại biểu ca lập tức dẫn đám lão đầu lui ra quảng trường.
Chu Yếm vươn tay muốn giữ lại, nhưng lúc này, đám lão đầu kia làm gì còn để ý đến hắn.
Mẹ nó, ai cũng không để ý ta? Ta mới là Vương của Đại Thanh!
- Một đám bạch nhãn lang, phi!
Chu Yếm phẫn nộ không thôi.
Chu Yếm rất muốn đi tới quất cho đám lão đầu này mấy tát, trước kia một mực tất cung tất kính, vâng vâng dạ dạ với ta. Giờ ta không còn làm đại vương, các ngươi liền trở mặt không nhận người? Còn cả Hộ Bộ Thị Lang dẫn ta tới đây nữa, sao ngươi chạy nhanh thế? Chẳng phải chân cẳng ngươi đi đứng không tiện ư?
Chu Yếm tuy tức giận, nhưng bị nguyên một đám trường kiếm chỉ vào, hắn có muốn chạy cũng không được.
- Đa tạ Triệu Tứ huynh giúp ta chủ trì công đạo!
Vương Khả cười nói.
- Ài, sớm biết Vương gia ở Thanh Kinh là chỗ thân thuộc với Vương huynh đệ, chúng ta đã sớm tới uống trà rồi. Hiện tại rất nhiều quân phiệt ở địa giới Đại Thanh vương triều đều có bối cảnh tiên môn, chẳng qua, bọn hắn làm sao sánh được với Vương huynh đệ? Vương huynh đệ phẩm đức cao khiết, thân thích ngươi xưng vương, khẳng định sẽ chịu sự ước thúc từ ngươi, đối với thương sinh cũng có lợi! Ngươi yên tâm, đợi đại hội Long Môn lần tới diễn ra, ta sẽ nói qua một tiếng với đệ tử các phái từng cùng bị nhốt ở Thần Long Đảo khi trước, để bọn hắn biết được bối cảnh Thanh Kinh Vương thị! Mặc dù chưa hẳn đã làm được gì, nhưng, có thể giúp Vương thị một tay, chúng ta tuyệt đối sẽ không chối từ!