Đại thống lĩnh không quản đám thủ vệ nhỏ giọng lầu bầu, đại tướng quân đương nhiên phải nghe, nhưng đại tướng quân cũng phải nghe gia chủ trước mắt này.
Lát sau, Vương gia trong thành được đến tin tức, rất nhanh, một đám đệ tử Vương gia tràn ra cửa thành. Thậm chí đại biểu ca cũng đi ra nghênh đón.
- Gia chủ!
Đại biểu ca kích động bước tới.
- Gia chủ!
Đám đệ tử Vương gia cung kính nói.
- Vương Khả, ngươi có vẻ rất được hoan nghênh!
Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc nói.
- Nói nhảm, bọn họ đều đi theo ta ăn cơm, ta không được hoan nghênh, ai còn được hoan nghênh?
Vương Khả nhướng mắt nói.
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang đám người đại biểu ca, phân phó nói:
- Nhớ kĩ, sau này không được phơi phóng thi thể thời gian dài như thế, dù là thi thể quân địch cũng phải tức tốc chôn ngay! Đợi lâu, thi thể hư thối, rất dễ hình thành ôn dịch! Trước kia không phải đã dạy qua các ngươi rồi ư?
- Vâng!
Đại biểu ca cung kính gật đầu.
Chúng đệ tử Vương gia cũng lập tức đáp ứng, không ai dám phản bác.
- Cứ dựa theo phương pháp trừ độc sát trùng ta dạy trước kia mà làm! Đừng để ta phải dạy đi dạy lại mãi, ta cũng bận lắm!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Vương gia lập tức cung kính nói.
Trong vòng vây của đám đệ tử Vương gia, Vương Khả rảo bước tiến vào trong Thanh Kinh.
Mấy tên thủ vệ ngoài cửa thành dồn dập dụi dụi mắt, thậm chí có người há hốc mồm! Mẹ nó, ta không nằm mơ đấy chứ? Một quần đại lão của Vương gia quân chúng ta, bây giờ lại đang cúi đầu khom lưng với một người xa lạ? Không đúng, đoạn thời gian này, dù có là đối mặt các thượng tiên phi thiên độn địa cũng đâu cần phải như vậy!
Thanh Kinh, trong vương cung!
Vương Khả đi ở trước nhất, một đám đệ tử Vương gia vây chung quanh, đại biểu ca toàn trình theo hầu bên cạnh.
- Gia chủ, tình hình bây giờ đang rất nghiêm trọng, dù chúng ta phản ứng từ sớm, tích trữ được rất nhiều tiền lương! Nhưng mà, quần hùng tứ khởi chia cắt quốc gia, các lộ quân phiệt đều liên lạc với tổ tiên của riêng mình, ai cũng có được tiên môn đứng sau chống lưng, lớn mạnh cực nhanh!
Đại biểu ca lo lắng nói.
- Tiền lương nơi tay, còn sợ gì? Về phần bọn hắn có hậu đài. Chẳng phải ta cũng là hậu đài cho các ngươi? Ở ngoài sáng, tiên môn không thể nhúng tay can dự chiến tranh phàm thế nhân gian! Đệ tử tiên môn không thể công khai dùng võ lực! Vậy còn sợ gì nữa? So liều số lượng tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh thôi mà. Đừng gấp, nhanh thôi, rất nhiều rất nhiều tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh sẽ được chiêu mộ đến từ các đại tiên trấn! So liều về ảnh hưởng ở các đại tiên trấn, ai hơn được ta?
Vương Khả tự tin nói.
- Vâng! Đều nhờ có gia chủ!
Đại biểu ca cung kính nói.
- Tình hình trong Thanh Kinh thế nào?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Trong Thanh Kinh, chúng ta ước thúc quân đội, làm theo yêu cầu của gia chủ, không được cầm một cái kim sợi chỉ của dân chúng, thậm chí, đối với các đại tộc, quan viên trong Thanh Kinh trước kia, chúng ta đều không có nhắm tới, chỉ là giờ đang lúc chiến loạn, nghiêm cấm không cho tụ họp đông người, không được phép ra ngoài thành báo tin! Bảo trì cách ly là được!
Đại biểu ca giải thích nói.
- Ừ!
Vương Khả gật đầu mãn ý.
- Đúng rồi, gia chủ, bây giờ các lộ quân phiệt đã bắt đầu có người xưng vương, thậm chí còn đặt cả quốc hiệu! Không biết, Vương gia quân chúng ta sẽ dùng quốc hiệu gì? Chuyện này còn mong gia chủ định đoạt!
Đại biểu ca mong đợi nói.
- Quốc hiệu?
Vương Khả cổ quái quay sang nhìn đám người đại biểu ca.
Các ngươi còn chưa làm ra được trò trống gì đã bắt đầu nghĩ tới quốc hiệu?
- Đúng vậy!
Đám đệ tử Vương gia hưng phấn nói.
- Đừng vội, để ta nghĩ cái đã! Trước nói một chút về tình hình hiện tại xem nào!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hiện tại, trừ Thanh Kinh ra, Vương gia ta còn nắm giữ mười hai tòa thành trì, trong các quân phiệt, chúng ta tính là thuộc về nhóm mạnh nhất!
Đại biểu ca kích động nói.
- Thái độ đệ tử tiên môn thì sao?
Vương Khả hỏi.
- Hả?
Đại biểu ca sững sờ.
- Ý ta là, Vương gia phất cờ tự lập! Các đệ tử tiên môn đóng quân ở khu vực phàm nhân có thái độ thế nào!
Vương Khả hỏi.
- Chúng ta … chúng ta không rõ ràng! Bởi vì bọn hắn đâu quản tới chiến tranh ở khu vực phàm nhân, bọn họ chỉ để ý có đệ tử chính đạo, ma đạo nào nhúng tay hay không mà thôi!
Đại biểu ca nói.
- Hoang đường! Đến cái lúc này rồi còn không trước khơi thông quan hệ với các tiên môn? Mẹ nó, vạn nhất đám đại gia kia không vui, lúc nào cũng đều có thể khiến ngươi não đại dọn nhà! Ngươi lại vẫn cứ không quản không nhìn? Mấy chục năm trước, ta vốn đã sắp nắm xuống Đại Thanh vương triều, không phải là đúng vào thời khắc then chốt, đệ tử tiên môn nhúng tay? Các ngươi lại đều không để ý?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Ta, chúng ta... !
Đám người đại biểu ca cúi đầu.
- Đã điều tra được vị trí đệ tử tiên môn trong Thanh Kinh chưa?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Rồi, vị trí đặt chân của đệ tử tiên môn chúng ta đều nắm rõ, nhưng chúng ta không dám đi quấy rầy!
Đại biểu ca thấp giọng nói.
- Lập tức, lập tức sai người chuẩn bị quà tặng, tới bái phỏng đệ tử các tiên môn! Bọn họ không thu thì cứ để lại trước cửa nhà! Bọn họ có thể không thu, nhưng các ngươi không thể không đưa! Mẹ nó chứ, đám người này khả năng sẽ không giúp các ngươi, nhưng chỉ cần ngáng đường kéo chân sau liền sẽ khiến các ngươi mất mạng bất cứ lúc nào!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng, chúng ta lập tức làm ngay!
Đám đệ tử Vương gia cung kính ứng tiếng.
- Chờ chút!
Vương Khả gọi bọn hắn lại.
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Trương Chính Đạo chính đang nhàn rỗi móc cứt mũi ở bên cạnh.
Vương Khả nhìn sang, mọi người cũng nhìn sang theo.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Nơi này không thể móc cứt mũi được à?
- Trương Chính Đạo, ngươi bồi thuộc hạ ta đi bái phỏng đệ tử chính đạo một chuyến!
Vương Khả nói.
- Làm gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Người của ta đi tặng lễ cho bọn hắn! Nhưng sợ bọn hắn không thu, ngươi lấy thân phận trưởng lão Thiên Lang Tông đi bắt chuyện, ắt phải khiến bọn hắn thu lấy!