Một sơn cốc bên ngoài Chu Tiên Trấn.
Mạc Tam Sơn đầu tóc rối bù, góc áo có vài chỗ cháy đen, ánh mắt phẫn hận nhìn Đồng An An và đám đầu hói mình vừa mang ra ngoài.
Sau đó quay đầu nhìn về hướng Chu Tiên Trấn, trong lòng Mạc Tam Sơn bất giác trào lên cơn tức không bút nào tả xiết.
Mẹ nó chứ, vốn tưởng chỉ là truyền lời mà thôi, ai ngờ, con điên Trương Ly Nhi lại nổi đóa động thủ với mình.
Còn cả vật cát tường hạc vương Kim Ô Tông kia nữa! Mẹ nó, mình đối phó đám kia thì cũng dễ thôi, nhưng mà, dưới mắt nhìn chằm chằm của bàn dân thiên hạ, hắn không tiện ra tay.
Trương Ly Nhi chính là bảo bối của Kim Ô Tông, nếu mình lấy lớn hiếp nhỏ, đánh Trương Ly Nhi, Mạc Tam Sơn dám chắc, toàn bộ đại lão Kim Ô Tông tất sẽ xuất động, tìm mình đơn đấu! Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ.
- Vương Khả, tên hỗn đản này, chọc ra nợ tình, bản thân phủi mông liền chạy, để lại ta ở đây gánh hết trách nhiệm? Để xem về lại trong tông ta xử lý ngươi thế nào!
Mạc Tam Sơn căm hận nói.
Vương Khả nói hắn về lại Thiên Lang Tông, giờ mình chỉ còn cách quay về tìm Vương Khả tính sổ.
Cúi đầu nhìn Đồng An An và mười tên đầu hói.
- Theo như tin tình báo, tên Đồng An An này trước nay hành sự cẩn thận trầm ổn, ít khi sai lầm, rất được đường chủ Ma giáo tín nhiệm, mẹ nó, có nhầm hay không? Vương Khả chỉ là một tên Tiên Thiên Cảnh mà thôi, khăng khăng các ngươi hết lần này tới lần khác đều ngã nhào trong tay hắn?
Mạc Tam Sơn tức tối nhìn đám Đồng An An bị trói như bánh ú trước mặt.
- Lấy bọn Đồng An An làm mồi câu? Không biết có thể câu tiếp được cá lớn không nhỉ? Đúng là đau đầu! Ai! Ngươi đã bị Vương Khả bắt đến lần thứ ba, giờ nghe đến ngươi và Vương Khả chạm mặt, đầu óc ta cứ ong ong hết cả lên!
Mạc Tam Sơn vuốt vuốt đầu!
Trầm mặc một lúc lâu, sau cùng Mạc Tam Sơn mới thở dài:
- Thôi, lại cho các ngươi thêm một cơ hội! Hừ!
Mạc Tam Sơn hạ một ít bí pháp đặc thù lên thân bọn Đồng An An, sau đó giậm chân, tan biến vào trong sơn lâm.
Không biết qua bao lâu, đám người Đồng An An từ từ tỉnh lại.
- Ai ui, đầu ta đau quá!
- Sao ta cảm thấy đầu sưng thế này!
- Đây là đâu? Ta chết rồi ư?
...
...
...
Cả đám lần lượt tỉnh lại.
Đồng An An cũng đau đầu vô cùng. Vừa mở mắt, hắn lập tức nhìn thấy chim nhỏ ríu rít ở trên cây.
- Ta, ta còn sống? Chẳng lẽ, trước đó chỉ là đang mơ?
Đồng An An sững sốt.
- Đàn chủ, chúng ta còn sống, chúng ta không bị Vương Khả lấy đá nện chết!
Một tên đầu trọc kích động nói.
- Ta không chết, ha ha, ta không chết!
Lại một tên đầu trọc kích động nói.
Đồng An An quay đầu nhìn chúng nhân, lần này nét mặt Đồng An An bất giác co rúm lại. Bởi vì toàn bộ đám đầu trọc đều sưng tấy lên, tạo nghiệt a
Dây trói trên người không tính là gì, giãy dụa một lúc liền thoát ra được.
- Đàn chủ, ta sợ quá, lúc trước ta tưởng là mình xong đời rồi!
- Ta cũng vậy, dòng điện kia quá khủng bố.
- Đáng hận nhất chính là Vương Khả, hắn muốn nện ngất chúng ta, nhưng mà, dòng điện lại giật tỉnh! Sống không bằng chết!
- Chúng ta đừng đi tìm Vương Khả gây sự nữa, được không?
...
...
...
Nhớ đến những gì từng bị chịu đựng lúc trước, đám đầu trọc ai nấy đều bị ám ảnh, kinh hãi không thôi.
Cơ mặt Đồng An An cũng co giật, then chốt là, không xử lý Vương Khả, ta không biết ăn nói thế nào với Tử đường chủ, Thiểm Điện thần tiên của hắn đều bị ta làm mất!
- Vương Khả thì vẫn phải đối phó! Nhưng tên Vương Khả này quá mức giảo hoạt, chỉ dựa vào chúng ta sợ rằng còn chưa đủ!
Đồng An An trịnh trọng nói.
- Vậy giờ phải làm sao?
Đám đầu trọc nôn nóng nói.
- Chúng ta trước cứ về bẩm báo Tử đường chủ! Sau đó nhờ hắn hỗ trợ!
Đồng An An trầm mặc một lúc rồi nói.
- Được, được, được!
Đám đầu trọc hoan hỉ tán đồng.
- Giờ Tử đường chủ đang ở đâu?
Một tên đầu trọc hỏi.
- Ta không rõ lắm, nhưng, ta biết, qua một đoạn thời gian Tử đường chủ nhất định sẽ tới Thanh Kinh ở khu vực phàm nhân, chúng ta tĩnh dưỡng cho khỏe, sau đó lại đi Thanh Kinh tìm Tử đường chủ?
Đồng An An nhìn chúng nhân một lượt, trầm giọng nói.
- Được! Chúng ta nghe ngươi!
Đám đầu trọc lập tức ứng tiếng.
- Các ngươi ai có tiền thì đi mua chút quần áo và đan dược?
Đồng An An nhìn đám đầu trọc nói.
Đám đầu trọc lục túi một phen, toàn thân ai nấy đều trống trơn.
Đồng An An:
-... !
…..
Khu vực phàm nhân, Thanh Kinh!
Vương Khả và Trương Chính Đạo sau một thời gian trèo non lội suối, rốt cục đã tới cửa thành Thanh Kinh.
Lúc hai người đến, nơi này tựa hồ mới vừa trải qua một trận đại chiến, ngoài thành còn có không ít thi thể quân địch bị bỏ lại vương vãi.
Cửa thành, có thủ vệ Thanh Kinh trông chừng.
Lúc Vương Khả đến, thủ vệ đang định kiểm tra, chợt thấy một tên thống lĩnh thủ vệ lao nhanh tới.
- Gia chủ, hạ nhân không hiểu chuyện, ngài đi theo ta!
Tên thống lĩnh kia kinh hoảng nói.
Nếu gia chủ bị kiểm tra ngay trước cửa nhà mình, vậy chẳng phải người xui xẻo sẽ là hắn.
- Không sao, nghiêm túc phụ trách, rất tốt! Ta không trách hắn!
Vương Khả lắc đầu.
Chúng thủ vệ ngoài cửa thành không khỏi ngạc nhiên. Thân phận tên đại thống lĩnh này đâu phải bình thường, nhìn thấy đại tướng quân sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, vậy mà ở trước mặt người kia lại ăn nói khép nép như thế.
- Những thi thể ngoài thành kia là của quân địch?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Vâng, đoạn thời gian này từng có mấy lộ quân phiệt muốn đến Thanh Kinh thử vận may, ý đồ công thành chiếm giữ nơi này! Kết quả đều bị người của chúng ta đánh lui, bọn hắn trốn chạy, thi thể bị bỏ lại! Chúng ta liền đặt ở đó, chấn nhiếp những quân phiệt khác muốn tới xâm phạm!
Tên đại thống lĩnh cười nói.
- Tìm người chôn những thi thể kia đi!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại thống lĩnh cung kính nói.
Một tên thủ vệ ở cạnh đó lập tức lo lắng nói:
- Đại thống lĩnh, đại tướng quân dặn, không được động tới những thi thể này!
- Đừng nói nhảm! Có chuyện gì ta gánh hết! Nhanh đi!
Đại thống lĩnh quát lớn.
Chúng thủ vệ không khỏi buồn bực. Song vẫn ứng tiến đi làm.