Vương Khả trừng mắt nói tiếp.
- Đúng vậy, Nhiếp Thiên Bá, ta chính vì thấy chỗ ngươi ra giá sáu trăm cân linh thạch mới nể mặt, lựa chọn ngươi, bằng không, ta sớm đã chọn Vương Khả rồi!
Tên cường giả Tiên Thiên Cảnh đen mặt lại, nói.
- Ta có tiền cũng không đưa cho Vương Khả!
Nhiếp Thiên Bá phẫn nộ quát.
- Ngươi có tiền? Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn thiếu tiền các đại gia tộc chúng ta đấy, có phải ngươi muốn quỵt nợ rồi không?
Một tên gia chủ lập tức bước lại nói.
- Tiền của các ngươi là bị Vương Khả lừa đi!
Nhiếp Thiên Bá phẫn hận nói.
- Nhiếp gia chủ, ngươi hơi quá phận rồi đấy, ngươi xem, phiếu nợ ta đều mang ở trên người, trên này chính là chữ ký xác nhận của ngươi, tiền của ngươi có phải bị Vương Khả lừa gạt hay không, chúng ta không quả, rốt cuộc, tên ghi trên phiếu nợ là ngươi. Ngươi thiếu tiền chúng ta thì phải trả đi chứ!
Gia chủ kia lập tức phẫn nộ nói.
- Không sai, ta cũng mang theo phiếu nợ, Nhiếp Thiên Bá, trả tiền!
Lại một gia chủ tiếp lời.
- Nhiếp Thiên Bá, đừng nghĩ quỵt nợ! Chỉ có sáu trăm cân linh thạch cũng không cầm ra được, còn tính quỵt nợ nữa à?
- Vương gia chủ, ngươi phải làm chứng cho chúng ta!
...
...
...
Đám gia chủ lập tức mượn cơ hội kêu gào đòi nợ.
Rốt cuộc, vừa rồi Nhiếp Thiên Bá triển lộ ra thực lực đã khiến các gia chủ run sợ, cảm thấy càng lúc càng khó đòi về được món nợ này, đi ra Công Nhất Trà Xã, sợ rằng đến cả chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn.
Ở chỗ này, có Vương Khả và tên Trương Chính Đạo thượng tiên kia đè ép, Nhiếp Thiên Bá không dám làm càn, giờ không đòi thì còn đợi đến khi nào?
- Ta đã nói rồi, là Vương Khả lừa gạt!
Nhiếp Thiên Bá phẫn nộ quát.
- Đánh rắm, Nhiếp Thiên Bá, ở chỗ này mà ngươi còn muốn ô miệt ta? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại đã đi ra nói xấu? Ngươi không có tiền thuê mướn người ta, liền nói ta là lừa đảo? Còn dám vu khống, đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không khách khí? Vương Khả, ngươi nhiều lần hại ta, giờ lại tới làm hỏng chuyện tốt của ta, ta thấy hôm nay ngươi mới là tự tìm đường chết!
Nhiếp Thiên Bá rống lên.
- Vương gia chủ cẩn thận!
Cường giả quanh bốn phía cả kinh kêu lên.
Là Nhiếp Thiên Bá đột nhiên ra tay đánh về phía Vương Khả, ý đồ muốn bắt giặc trước bắt vua.
Vương Khả là người cảnh giác thế nào, nháy mắt quanh thân lập tức toát ra mười thanh phi kiếm, một cỗ khí phái đập mặt mà tới, dẫn lên vô số người hâm mộ. Quả nhiên, bây giờ Vương Khả phát đại tài, đến cả phi kiếm cũng thành nguyên bộ.
- Phi kiếm? Vô dụng thôi, ta đã là Kim Đan Cảnh!
Nhiếp Thiên Bá tung người nhanh như thiểm điện, ý đồ xuyên qua phi kiếm, một hơi tóm lấy Vương Khả.
Bành!
Tốc độ của chuyên gia chạy trốn như Trương Chính Đạo, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng chưa hẳn đuổi kịp, hắn đã sớm nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên Bá, làm sao có thể để Nhiếp Thiên Bá có cơ hội áp sát Vương Khả. Tức thì lao đến ôm lấy Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá bỗng chốc bị Trương Chính Đạo ôm lấy, không cách nào bắt được Vương Khả.
- Vương Khả, dùng Thần Vương Ấn nện hắn!
Trương Chính Đạo kêu nói.
Vương Khả thuận tay lấy ra Thần Vương Ấn.
Oanh!
Một kích Thần Vương Ấn, hồng quang bỗng chốc chiếu sáng trọn cả hậu viện Công Nhất Trà Xã, chỉ thấy cả người Nhiếp Thiên Bá khẽ run lên, sau đó ầm ầm ngất đi.
- Đa tạ Vương gia chủ làm chủ cho chúng ta!
Đám gia chủ lập tức kích động nói.
- Chư vị khách khí!
Vương Khả khoát tay nhẹ nhàng nói.
- Vương gia chủ, Nhiếp Thiên Bá thiếu tiền chúng ta, ngươi xem, phiếu nợ chúng ta đều cầm theo đây, có thể mở ra túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá, trả tiền lại cho chúng ta được không?
Một tên gia chủ vội vàng nói.
Rốt cuộc, Vương Khả bây giờ đã không phải là Vương Khả trước kia, bọn họ không dám quá lỗ mãng ngay trước mặt Vương Khả, có thấy mười mấy thanh phi kiếm bay vào trong tay áo Vương Khả vừa rồi không? Ai dám làm loạn?
- Như thế, không tốt lắm đâu?
Vương Khả nhíu mày nói.
Mẹ nó chứ, ta đánh ngất người rồi, tại sao phải trả tiền cho các ngươi?
- Vương gia chủ, con em gia tộc ta nguyện ý tiếp nhận ngươi thuê mướn, đồng thời, chỉ cần được đến tiền trả từ Nhiếp Thiên Bá, chúng ta đều dùng hết vào mua bảo hiểm, được không?
Một tên gia chủ lập tức mở miệng nói.
- Hả? Nợ đòi được đều dùng hết vào mua bảo hiểm?
Vương Khả sững sốt.
Gia chủ kia gật đầu xác nhận, nói:
- Không sai, ta nói được làm được!
- Còn có ta, ta cũng vậy!
Đám gia chủ dồn dập tiếp lời.
Thần sắc Vương Khả khẽ động, hắn đxnghĩ rõ ràng nguyên do chuyện này.
Bởi vì, bọn họ sợ hãi Nhiếp Thiên Bá! Dù nhân lúc Nhiếp Thiên Bá chết ngất, đòi về được hết nợ nần, nhưng sau này nói không chừng sẽ bị Nhiếp Thiên Bá nhớ kỹ, nếu Nhiếp Thiên Bá muốn truy hồi số tiền này, không khéo sẽ mang đến hoạt diệt tộc, vậy thì được không bù mất, nhưng nếu cứ vậy bỏ qua chuyện bị Nhiếp Thiên Bá gạt tiền, bọn hắn lại không cam tâm!
Chi bằng, tiền đòi được dùng hết vào mua bảo hiểm của Vương Khả! Như thế bằng với Vương Khả gánh trách nhiệm giúp chúng nhân! Chúng nhân cũng lấy được bảo hiểm! Không phải chỉ là phái ra con em gia tộc đi đánh trận thôi ư? Nhiều thêm một phần bảo hiểm, vạn nhất con em gia tộc bỏ mạng cũng được một vạn cân linh thạch tiền bồi thường?
Sinh ý một vốn bốn lời!
Lập tức, toàn bộ các gia chủ dồn dập biểu thị, nguyện dùng tiền nợ đòi được mua sắm bảo hiểm!
Thoáng chốc đó, Vương Khả chần chờ!
Vốn Vương Khả có thể nuốt riêng tiền trên người Nhiếp Thiên Bá, nhưng làm vậy thanh danh rốt cục không dễ nghe. Giờ đã mở công ty, tốt nhất vẫn nên chú trọng thanh danh thì hơn! Hắn đoạt tiền Nhiếp Thiên Bá ngay trước mặt mọi người, đó là tiền đen! Bất lợi cho hình tượng công ty!
Giờ đây, một đám gia chủ đứng ra giúp ta rửa tiền, tẩy trắng!
Ta đâu có động gì đến tiền của Nhiếp Thiên Bá, ta chỉ là chủ trì công đạo, bảo hộ quần thể yếu thế thôi! Phẩm đức ta vẫn cứ cao thượng đáng quý! Hình tượng công ty còn được đề cao! Cớ gì mà không làm!
- Được rồi, hôm nay ta sẽ làm chủ cho mọi người!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đa tạ Vương gia chủ!
Đám gia chủ kích động nói.