Vương Khả cười hỏi.
Đám đông sững sờ.
- Điều kiện Nhiếp Thiên Bá đưa ra là, một tên Tiên Thiên Cảnh chí ít được cấp hai trăm năm mươi cân linh thạch, ngươi khác với Nhiếp Thiên Bá, thế ngươi có thể cầm ra được bao nhiêu?
Trong đám đông vang lên một tiếng khiêu hấn.
Vương Khả sững sốt, không phải vừa nãy mình đã điều động không khí rồi sao? Sao còn có người tỉnh táo vậy được? Mà dù có tỉnh táo, hẳn cũng đừng nên có giọng điệu oán hận như thế chứ.
- Ai hỏi?
Vương Khả cười nói.
Hoa!
Người chung quanh lập tức tránh ra, một nam tử áo bào màu đỏ máu lộ diện, chỉ là thân hình nam tử này được bọc trong huyết bào, khiến người không thấy rõ mặt mũi.
Nhiếp Thiên Bá bên trong huyết bào cũng ngây người, các ngươi làm gì vậy? Ta đang tranh thủ quyền lợi giúp các ngươi! Thế mà các ngươi lại bán đứng ta?
- Là ai cũng không quan trọng, ta có thể trả lời các ngươi! Nhiếp Thiên Bá bỏ ra hai trăm năm mươi cân linh thạch? Vậy các ngươi nói xem, nếu ta bỏ ra một vạn cân linh thạch mời chào một tên Tiên Thiên Cảnh, mọi người liệu có đồng ý?
Vương Khả cười nói.
- Cái gì?
Nhiếp Thiên Bá đằng sau huyết bào tròn mắt cả kinh.
Không chỉ Nhiếp Thiên Bá, tất cả mọi người quanh bốn phía đều thất thanh kêu lên.
- Một vạn cân linh thạch? Vương gia chủ, Vương gia chủ, ngươi nói thật?
- Trời ạ!
- Trời ạ, Vương gia chủ, ngươi nhất định phải chiêu mộ ta!
...
...
...
Lập tức, chúng nhân kích động hô lớn.
Ngay chính Trương Chính Đạo cũng há hốc mồm, một vạn cân linh thạch? Một thân đầy thịt của Kim Đan Cảnh ta đây cũng bán cho ngươi được không, ngươi điên rồi?
- Mọi người đừng nghe hắn, Vương Khả làm sao có thể bỏ ra một vạn cân linh thạch mời chào một Tiên Thiên Cảnh? Hắn đang nói bậy!
Nhiếp Thiên Bá lập tức hô to.
Đùa gì vậy, ngươi dùng một vạn cân linh thạch đào người, vậy còn ai để ý tới hai trăm năm mươi cân linh thạch này của ta?
Ác ý nâng giá thị trường? Ngươi muốn diệt đường sống của người khác đấy à!
- Có người đang tố cáo ta nói bậy, ta lại chỉ muốn hỏi mọi người, Vương Khả ta thanh toán nổi giá tiền kia không?
Vương Khả cười hỏi.
Vương Khả thanh toán nổi không?
Nếu không có chuyện cao ốc Thần Vương trước đó, liệu ai sẽ tin tưởng Vương Khả? Nhưng, giờ tất cả mọi người lại đều lộ vẻ do dự. Ngày công ty Thần Vương khai trương, Vương Khả đã kiếm lời hơn ngàn vạn cân linh thạch, hắn thanh toán không nổi ư?
- Thanh toán nổi!
Rất nhiều người hô lên.
- Vậy là được rồi! Chỉ những ai tin tưởng ta mới có thể ngồi xuống bàn tiếp! Một vạn cân linh thạch chỉ là cất bước! Chư vị!
Vương Khả nhìn quanh đám đông bốn phía, cười nói.
- Thật ư?
Không ít người tròng mắt sáng rực.
- Một vạn cân linh thạch một người? Ngươi có bản lĩnh thì cầm tiền ra đây!
Trong đám đông, Nhiếp Thiên Bá lần nữa hô to.
- Ai? Ai cứ luôn mồm châm chọc khiêu khích? Ta có ý tốt mang đến mối làm ăn cho mọi người, nhưng có người cứ đứng phía dưới phá hoại là sao nhỉ?
Vương Khả trừng mắt nhìn xuống dưới đài.
Cách đó không xa, Trương Chính Đạo thần tình cổ quái, không phải trước nay đều là do ngươi dẫn dắt tiết tấu ư? Giờ có người không nguyện, ngươi liền gấp?
- Là hắn!
Không biết là ai lên tiếng tố giác.
Hoa!
Mũ trùm đầu Nhiếp Thiên Bá bị hết lên.
- Hả, là Nhiếp Thiên Bá?
- Nhiếp Thiên Bá, tiền ngươi thiếu nợ ta còn chưa trả, giờ lại ra đây làm loạn!
- Đúng vậy, Nhiếp Thiên Bá, có ai phá hoại như ngươi không?
- Lần trước nếu không phải ngươi bắt Vương phu nhân, chúng ta không chừng đã sớm đi theo Vương gia chủ kiếm tiền!
- Nhiếp Thiên Bá, người ta lại không mời ngươi tới, ngươi đến đây làm loạn cái gì!
...
...
...
Lập tức, Nhiếp Thiên Bá bị dìm ngập trong tiếng mắng chửi nước bọt bay ngang của quảng đại quần chúng nhân dân.
- Các ngươi ngu hết rồi à? Lời đó của Vương Khả mà cũng tin cho được? Một tên Tiên Thiên Cảnh, một vạn cân linh thạch? Chuyện này làm sao có thể?
Nhiếp Thiên Bá quát.
Nhiếp Thiên Bá phóng thích khí tức Kim Đan Cảnh, lập tức chấn nhiếp toàn trường.
- Làm gì? Tới đây gây sự, ngươi chán sống rồi?
Trương Chính Đạo lập tức lao đến, tung chưởng vỗ lên vai Nhiếp Thiên Bá.
Trương Chính Đạo đánh không lại đám người Trương Thần Hư, nhưng ứng phó với một tên như Nhiếp Thiên Bá còn không phải dễ như trở bàn tay? Giờ Vương Khả đang dạy ta kiếm tiền, ngươi còn muốn quấy rối?
Lập tức, Nhiếp Thiên Bá bị áp chế, trong cơn kinh hoảng định kêu gào giúp đỡ.
- Được rồi, Trương Chính Đạo, được rồi, được rồi, Nhiếp Thiên Bá cũng là hâm mộ đố kỵ mà thôi!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Đối với Nhiếp Thiên Bá, Vương Khả chẳng có chút tâm lý đồng tình nào cả. Nhưng, hắn rốt cuộc cũng là cháu trai Nhiếp Thanh Thanh, chuyện này, vẫn nên để Nhiếp Thanh Thanh xử trí thì hơn. Quay đầu lại ngay trước mặt Nhiếp Thanh Thanh nói hôm nay ta nể mặt thả cháu trai ngươi, đồng thời thuận tiện đòi muốn chút lợi ích từ Nhiếp Thanh Thanh!
- Vương gia chủ đúng là độ lượng!
Lập tức có người cảm thán nói.
- Hiện tại thân phận Vương gia chủ là gì, làm sao lại sẽ đi so đo với Nhiếp Thiên Bá?
Tiếp sau lại có người phụ họa nói.
Hừ!
Trương Chính Đạo khẽ vung tay, thả ra Nhiếp Thiên Bá.
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá không giấu được vẻ khó coi:
- Vương Khả, ngươi muốn đấu với ta đến cùng phải không? Còn lừa gạt mọi người, một tên Tiên Thiên Cảnh một vạn cân linh thạch, đâu, lấy ra, ngươi lấy ra xem nào!
Nhiếp Thiên Bá giận không thể át, rống lên chất nghi Vương Khả. Lúc này, chúng nhân quanh bốn phía dù vẫn phản cảm Nhiếp Thiên Bá, song lại đều không bài xích câu chất vấn hắn vừa nói kia.
Đúng rồi, cầm ra vàng ròng bạc trắng xem nào, một vạn cân linh thạch, chúng ta bán mạng cho ngươi. Cầm ra đây!
Vương Khả nhìn Nhiếp Thiên Bá một lát, sau đó mỉm cười nói:
- Đừng gấp! Ta buôn bán trước nay đều thích nói cho rõ ràng! Không che giấu! Một vạn cân linh thạch đã tính là gì? Nhưng cũng phải có mạng mới tiêu được! Ta tìm mọi người là để kiếm tiền, không phải muốn tiền không muốn mạng! Nếu ngay cả mạng cũng không có, nhiều tiền đến mấy cũng nghĩa lý gì đâu?
- Ách?
Chúng nhân khó hiểu nhìn Vương Khả.
- Chư vị, mọi người sinh sống ở các đại tiên trấn, khẳng định đều không dễ dàng, nhưng, vì sao có gia tộc rất giàu có, để uẩn thâm hậu, có người lại sống trong cảnh nghèo rớt mùng tơi? Chư vị liệu có từng nghĩ qua, tiền của những đại gia tộc kia là từ đâu mà ra?