Mọi người ở đây đa phần đều cư trụ trong kiến trúc phong cách cổ xưa, có một ít tông môn tôn sùng cảm ngộ tự nhiên, thậm chí ở trong nhà tranh vách đất, cái nơi đen thui tối mù như thế, cầm ra so với cao ốc Thần Vương lát đá cẩm thạch, thảm đỏ, ánh đèn sặc sỡ, xung kích thị giác khiến không ít người hoa hết cả mắt.
Có chừng ba ngàn người tiến vào đại sảnh lầu ba.
Vương Khả làm một phiên bản thu nhỏ phỏng theo Nhân Dân đại lễ đường, bên trong cũng có hai tầng.
Người có thân phận cao của các tông như Trần Thiên Nguyên tự nhiên ngồi ở ghế dựa trên tầng hai. Vô số ghế dựa tầng dưới cũng miễn cưỡng đủ cho chúng nhân an tọa.
Đồng An An và mười tên đầu trọc lẫn vào đám đông, thần sắc cổ quái nhìn lên bảng đá dựng trên đài cao chính giữa đại sảnh.
Chỉ thấy trên bảng đá kia viết từng đạo từng đạo chữ viết màu đỏ máu cực bắt mắt.
Một trăm hai mươi bốn năm trước, chiến dịch Lãng Nhan Sơn, chính ma đại chiến, chính đạo tử vong một ngàn ba trăm người. Ma đạo tử vong một ngàn bốn trăm người.
Một trăm mười ba năm trước, chiến dịch Thái Hư Hồ, chính ma đại chiến, chính đạo tử vong tám trăm hai mươi bốn người, ma đạo tử vong bảy trăm chín mươi tám người!
Một trăm lẻ tám năm trước, chiến dịch Chướng Hải Nam, chính ma đại chiến, chính đạo tử vong ba ngàn không trăm lẻ tám người, ma đạo tử vong bốn ngàn hai trăm mười ba người!
Chín mươi sáu năm trước, chiến dịch Chướng Hải Bắc, chính ma đại chiến... !
Trên bảng đá kia ghi lại từng trường chính ma đại chiến, còn thống kê ra số người chết mỗi bên, nháy mắt khơi gợi lên ký ức trong lòng rất nhiều người, những đại chiến đó, không ít người ở chỗ này từng tự thân trải qua. Sư tôn, sư bá, sư huynh, sư đệ, sư muội, sư tỷ, rất nhiều người thân thuộc của bọn họ đẫ chết trong từng trường chiến dịch kia.
Chúng đệ tử tiên môn tiến vào đại sảnh vốn đang nghị luận xôn xao, lúc này bỗng chợt im ắng lại.
Công ty Thần Vương liệt kê một hệ liệt thảm án, đến cùng muốn làm gì?
Từ cắt băng mới rồi liền có thể nhìn ra, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông đều đang toàn lực ủng hộ hoạt động lần này của công ty Thần Vương!
Hai đại tiên môn đỉnh cấp cùng thúc đẩy? Quan hệ tới chính ma hai đạo? Đây há là việc nhỏ?
Nháy mắt, thần sắc chúng nhân tại trường lập tức chuyển vẻ trang trọng, nghiêm túc theo dõi buổi họp báo giới thiệu sản phẩm sắp diễn ra.
Chính ma chi chiến, há là việc nhỏ!
Bao nhiêu tiền bối chết bởi chính ma chi chiến, lúc này chúng nhân hội tụ một đường, nhất định phải có sự kiện long trời lở đất nào đó được tuyên bố?
Cao ốc Thần Vương, đại sảnh lầu ba!
Lịch sử đẫm máu được viết trên bảng đá to lớn khiến cường giả các tông môn tiến vào đại sảnh không khỏi xì xào, song rất nhanh bầu không khí liền lắng xuống.
Tâm tình ai nấy đều nặng nề, kèm theo đó một cảm giác đè nén khiến đại sảnh bỗng chốc an tĩnh dị thường.
Rất nhiều người mặc dù cảm thán về cách bối trí của đại lễ đường, nhưng trong lòng lại càng ấn tượng hơn với từng trang từng trang thảm án xưa kia, thân bằng hảo hữu chết trong chính ma chi chiến, đâu phải nói quên là có thể quên được. Hôm nay lại được vết lên ở vị trí dễ thấy như vậy, rốt cục là muốn làm gì?
- Tông chủ, Vương Khả muốn làm gì?
Mạc Tam Sơn ngồi sát bên người Trần Thiên Nguyên, khẽ cau mày nhỏ giọng hỏi.
Trần Thiên Nguyên làm gì biết, lúc trước chỉ tưởng là Vương Khả muốn mở cửa hàng, ai ngờ nghiệt đồ này chỉnh ra nhiều chiêu trò vậy đâu?
- Cứ nhìn đi!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Cách đó không xa, nét mặt Trương Ly Nhi cũng đầy vẻ kinh kỳ. Sao Vương Khả lại viết ra đoạn lịch sử đẫm máu này? Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì?
Một tên đầu trọc nhỏ giọng hỏi nữ lang áo hồng bên cạnh:
- Đàn chủ, không thích hợp, liệu có phải công ty Thần Vương này khai trương chỉ là cái cớ che mắt? Mục đích chính là liên minh chính đạo, tổ chức một trường hội nghị nhắm đến ma đạo?
- Im mồm, đừng gọi ta đàn chủ, có lời gì đợi ra ngoài hẵng nói, không thì lộ thân phận hết cả?
Nữ lang áo hồng Đồng An An thấp giọng mắng.
Vừa mới tiến vào đại lễ đường này, Đồng An An vốn có ý cự tuyệt, nhưng then chốt là, đám đông cứ chen vào bên trong, thế là hắn cũng bị cuốn vào theo. Mẹ nó chứ, ta chỉ nghĩ tìm cơ hội ám sát Vương Khả thôi, ta đâu muốn vào nghe họp báo làm gì?
Giữa lúc bầu không khí đại lễ đường trầm lắng xuống.
Vương Khả bước đến trước mặt tấm bia đá to lớn kia.
- Các vị! Những sự kiện lịch sử trên bia đá này mọi người đều nhìn thấy cả chứ? Ghi chép trên đây chỉ là những lần chiến tranh lớn giữa chính ma hai đạo, ngoài ra còn có rất nhiều lần xung đột nhỏ khác, còn có rất nhiều người chết đi, ta viết không hết được, ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trong đại sảnh, chúng nhân bất giác ngồi thẳng người, đây là muốn giảng chính sự?
- Chư vị nhất định rất ngạc nhiên, vì sao ta lại liệt kê ra những lịch sử đẫm máu này! Chư vị đều là rường cột chính đạo, cũng là hòn đá tảng của chính đạo! Ta nghĩ, nhìn thấy những ví dụ này, các ngươi chắc đều có cảm ngộ rất sâu, đau lòng cho các tiền bối, các sư huynh đệ đã chết đi! Mọi người không cần khó xử, bởi vì, chỉ cần là người có chút nhân tính thì đều sẽ đau lòng, những người đã mất đi kia đều là hảo hữu chí thân của chúng ta, cũng là liệt sĩ của chính đạo, bọn họ hi sinh tính mạng quý giá vì lý tưởng cao cả, vì bảo vệ tông môn, vì để chúng ta được sống. Bọn họ là những con người vĩ đại nhất, cũng là những con người đáng thương nhất!
Vương Khả cảm xúc tung trào, khẩn thiết nói.
Ở trước mặt trái phải rõ ràng, ai dám chỉ trích Vương Khả nói nhảm, đó chính là không tôn trọng người đã mất, đó là sẽ bị tất cả mọi người đang ngồi ở đây phê đấu.
- Bọn họ dùng sinh mệnh cứu vãn chính đạo, bọn họ dùng sinh mệnh bảo vệ chúng ta, bọn họ dùng sinh mệnh ngăn lại hiểm nguy! Nhưng chính bọn họ thì sao? Bọn họ được đến cái gì? Bọn họ chẳng được đến gì cả, thậm chí tên tuổi bọn họ đều dần rơi vào quên lãng! Các ngươi liệu còn mấy ai nhớ rõ họ tên những người đã mất? Có không, có không? Ngươi, ngươi nhớ được tên từng người đã mất kia không?