Bất Diệt Thần Vương

Chương 233: Chơi mạt chược thắng được




- Tông chủ, Vương Khả rõ ràng là đang nói bậy bạ, cái gì mà chơi mạt chược với tuyệt thế ma đầu? Tuyệt thế ma đầu thấy hắn làm người không sai, đẩy hắn đi lên, đám phản đồ khăn trắng kia còn đang chơi mạt chược dưới đó, điều này sao có thể? Chuyện thế mà cũng nói ra được, ai tin? Sao ngươi không hỏi thêm cho kỹ?

Mộ Dung Lục Quang lập tức nghi hoặc nói.

- Quên đi, chắc là đoạn thời gian trước Vương Khả thất tình, chịu đả kích quá lớn! Cho nên... !

Trần Thiên Nguyên lắc đầu.

- Đúng rồi, đại sư huynh, chuyện Vương Khả sư đệ thất tình ngươi cũng không phải không biết, ngươi cần gì làm khó Vương Khả sư đệ?

Thiết Lưu Vân cau mày nói.

- Ta làm khó hắn?

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

- Không phải ư? Vương Khả sư đệ đã rất thống khổ, ngươi cứ phải khiến hắn khó xử làm gì? Lần này hắn là vì cứu ta mới đồng quy vu tận với đám tà ma, ngươi còn muốn chỉ trích hắn gì nữa? Hắn có lỗi gì đâu? Sư đệ bò lên từ dưới đáy động đúng là có chút không tầm thường, chẳng qua, vậy thì đã sao? Vương Khả sư đệ dựa vào cái gì mà phải nói ra bí mật của mình cho ngươi? Ngươi nguyện ý công khai mọi bí mật trên người mình ư? Mỗi người không thể có chút ít bí mật riêng tư được ư?

Thiết Lưu Vân không chút nhân nhượng nói.

- Đây là bí mật nhỏ sao?

Mộ Dung Lục Quang trừng mắt nói.

- Sao lại không phải? À, ngươi có bí pháp chạy trốn, ngươi chịu nói cho tất cả mọi người không? Đại sư huynh, ngươi không thể bởi vì U Nguyệt công chúa không chấp nhận ngươi theo đuổi mà chuyển sang ghi hận Vương Khả được! Ta khuyên ngươi, làm người đừng nên quá cay nghiệt!

Thiết Lưu Vân nói thẳng.

- Ngươi, ngươi mới cay nghiệt! Ta vì U Nguyệt công chúa mà ghi hận Vương Khả trong lòng?

Mộ Dung Lục Quang tức giận không thôi.

- Chuyện này toàn tông đều biết, có cần bực bội thế không?

Thiết Lưu Vân khinh thường nói.

- Được rồi! Nói nhảm gì lắm thế!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

Cả đám lập tức an tĩnh lại.

- Nhờ chuyện khăn trắng lần này mới khiến ta biết được, trong Thiên Lang Tông cũng chưa hẳn đã an toàn như vẻ bề ngoài!

Trần Thiên Nguyên quét mắt nhìn mấy tên đệ tử Thiên Lang Tông.

Nét mặt mấy tên đệ tử Tây Lang Điện không khỏi khó coi:

- Tông chủ thứ tội, chúng ta cũng không ngờ được!

- Không ngờ được? Hừ, Tây Lang Điện phụ trách giám sát Thập Vạn Đại Sơn, phụ trách giám sát đệ tử bên trong Thiên Lang Tông, các ngươi chức trách lớn lắm, thế mà giờ đây liên tục phát hiện trong nội bộ có gian tế Ma giáo, chỉ một câu không ngờ được là đủ rồi ư?

Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói.

- Tông chủ thứ tội!

Chúng đệ tử Tây Lang Điện khuỵu gối qùy xuống đất.

- Đến cả Tây Lang Điện đều bị Ma giáo thẩm thấu, ngươi nói xem bản tông chủ phải thứ tội thế nào? Lập tức đứng lên, tra rõ từng tên đệ tử, bao quát cả đệ tử Tây Lang Điện các ngươi, tra lại tường tận một lần, đồng thời, thông báo điện chủ Tây Lang Điện trở về, hừ, địa bàn mình phân quản xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ở bên ngoài làm gì? Bên trong không quét sạch, lấy cái gì ra ngoài trừ ma!

Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói tiếp.

- Vâng!

Chúng đệ tử Tây Lang Điện ứng tiếng đáp.

- Mộ Dung Lục Quang, Đông Lang Điện phụ trách ngoại công nội thủ, lần này, bởi vì đệ tử thủ sơn môn lười nhác chủ quan, thả đi Đồng An An, ngươi biết nên xử trí thế nào rồi chứ?

Trần Thiên Nguyên lạnh giọng hỏi.

- Vânt, đệ tử thất trách, nhất định sẽ trừng trị nặng đệ tử thủ sơn môn!

Mộ Dung Lục Quang đắng chát nói.

- Còn nữa, ngươi phụ trách truy sát Đồng An An! Các ngươi sơ suất, chính các ngươi đi xử lý bù đắp!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Mộ Dung Lục Quang cung kính đáp.

- Thiết Lưu Vân, điện chủ Nam Lang Điện còn chưa trở về? Vậy Long Môn đại hội lần này... ?

Trần Thiên Nguyên quay sang nhìn Thiết Lưu Vân.

- Tông chủ yên tâm, Long Môn đại hội đã có ta! Ta trị thương mấy ngày liền có thể khôi phục, bảo đảm sẽ mang về trong tông một nhóm đệ tử thiên phú dị bẩm!

Thiết Lưu Vân cung kính nói.

- Ừ!

Trần Thiên Nguyên khẽ gật đầu.

……

Ngộ Kiếm Phong.

Vương Khả vẻ mặt buồn bực quay về Ngộ Kiếm Phong.

- Ta nói là sự thật, ta thực sự chơi mấy ván mạt chược với tuyệt thế ma đầu kia, sao bọn họ lại không tin?

Thần sắc Vương Khả có vẻ rất là không cam.

- Vương Khả, ngươi đừng thổi nữa! Lời này đến ta cũng không tin, ngươi còn mong bọn họ tin tưởng?

Trương Chính Đạo ở bên khinh thường nói.

- Mẹ nó, ai nói ta thổi?

Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.

- Đúng rồi, công ty Thần Vương kia ngươi làm thế nào rồi? Vạn nhất ngươi làm lớn, có người giả mạo công ty Thần Vương thì phải làm sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ta hỏi qua sư tôn, chỉ cần có Đạo Linh Ngọc liền không thành vấn đề, ta làm một con dấu, thế thì sẽ không ai giả mạo được!

Vương Khả giải thích nói.

- Đạo Linh Ngọc? Ngươi lại khoác lác, thứ đó chỉ nghe nói qua chứ chưa thấy qua, ngươi kiếm đâu ra

Trương Chính Đạo không tin.

- Không có gì, lúc ta và tuyệt thế ma đầu kia chơi mạt chược, có kiếm được một miếng!

Vương Khả lấy ra một miếng đá phát ra hồng quang.

Trương Chính Đạo há hốc mồm nhìn miếng Đạo Linh Ngọc kia. Vươn tay đoạt lấy, tử tế kiểm tra một lượt.

- Chẳng phải ngươi chưa gặp qua sao? Có nhìn cũng đâu thấy được gì?

Vương Khả trừng mắt đoạt lại.

- Là thật, sao có thể là thật?

Trong mắt Trương Chính Đạo đầy vẻ khó mà tin tưởng.

- Ngươi biết? Ngươi đúng là nói láo quen mồm, mới vừa rồi còn nói chưa thấy qua, giờ lại biết?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ở đâu ra, ở đâu ra?

Trương Chính Đạo kích động nói.

- Vừa rồi mới nói đó thôi!

Vương Khả trừng mắt, thu lại Đạo Linh Ngọc.

- Chơi mạt chược thắng được? Vương Khả, ngươi đừng thổi da trâu nữa, thứ này chơi mạt chược mà cũng đòi thắng được? Còn là thắng từ tay tuyệt thế ma đầu? Đây, đây … không có thiên lý!

Trương Chính Đạo hùng hùng hổ hổ nói.

Thiên Lang Tông, Ngộ Kiếm Phong!

Trương Chính Đạo nhìn từng tờ bản vẽ Vương Khả lấy ra, tròng mắt mở to.

- Đây, đây là thứ gì? Đây là phòng ốc? Sao nhìn cứ là lạ?

Trương Chính Đạo ngơ ngác hỏi.

- Đây là cao ốc Thần Vương sắp được xây! Vị trí ngay trên Lang Tiên Trấn!

Vương Khả giải thích nói.