Bất Diệt Thần Vương

Chương 232: Chơi mạt chược thắng được




Đáng tiếc, chẳng biết tại sao, giọng Vương Khả cũng như là bị áp chế, nhị sư huynh căn bản không nghe được.

Mắt thấy Vương Khả sắp buông tay, phi kiếm cũng tuột ra khỏi vách đá, chuẩn bị rơi xuống.

- Không thể nào!

Vương Khả tuyệt vọng.

Quái vật khô lâu căn bản không thể tiễn phật tiễn đến tây thiên, ta lại sắp té xuống? Sau đó ngày ngày phải chơi mạt chược với quái vật khô lâu ư? Không, đừng!

Ba!

Đột nhiên xuất hiện một bàn tay bắt lấy cổ tay Vương Khả.

Giữa lúc Vương Khả còn đang kinh ngạc thì chợt bị kéo một phát, cả người được lôi hẳn ra miệng huyệt động.

- Sư tôn, là ngươi!

Vương Khả cuồng hỉ.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, là Trần Thiên Nguyên đứng ở miệng huyệt động thấy được Vương Khả, tức tốc giơ tay kéo hắn lên.

- Vương Khả, sao ngươi đi lên được?

Trần Thiên Nguyên cũng trợn tròn mắt, lộ vẻ khó mà tin tưởng.

Người từ trên đây té xuống, chưa từng có ai bò lên được, dù có là Nguyên Anh Cảnh cũng bò không được, bằng không, tuyệt thế ma đầu dưới kia sớm đã trốn ra.

Nhưng, làm sao Vương Khả bò lên nổi? Cái này không đúng!

- Vương Khả sư đệ, ngươi còn sống, quá tốt rồi, quá tốt rồi!

Thiết Lưu Vân khắp người đầy thương tích, cuồng hỉ lao đến, nắm chặt lấy tay Vương Khả.

Vương Khả quay đầu nhìn quanh bốn phía, xung quanh sơn động đã vây đầy đệ tử Thiên Lang Tông, bao gồm cả Mộ Dung Lục Quang và rất nhiều khuôn mặt xa lạ.

- Vương Khả, ta biết ngay cả, người tốt sống không lâu, họa hại sống ngàn năm, ngươi nhất định sẽ không việc gì!

-

Trương Chính Đạo đứng ở bên vui vẻ nói.

Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo lườm một cái. Ngươi mới là họa hại!

- Sư tôn, sao các ngươi đều tới đây? Tên Đồng An An kia đâu?

Vương Khả nhìn sang Trần Thiên Nguyên hỏi.

Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, nét mặt Mộ Dung Lục Quang và Thiết Lưu Vân ở bên cũng thoáng hiện vẻ khó coi.

- Lúc trước, bọn khăn trắng phong bế lối vào sơn động địa lao này, cho nên thanh âm và ánh sáng từ nơi này không truyền ra được. Nhưng mà động tĩnh từ chiến đấu giữa ta và Đồng An An quá lớn, đến mức đất rung núi chuyển, dẫn đến đệ tử Tây Lang Điện chú ý, bọn họ phái người đến điều tra sự tình. Ở ngoài sơn động lại có một tên tà ma nằm vùng canh chừng, thấy có người đến điều tra liền lập tức mở ra sơn động, hô Đồng An An mau trốn, khi đó, ta sao có thể để Đồng An An trốn được? Kết quả, Đồng An An và tên nằm vùng kia tự bạo lượng lớn pháp bảo, ý đồ lưỡng bại câu thương, ta đứng mũi chịu sào, thổ huyết không động đậy được. Thế là họn hắn mượn cơ hội chạy trốn mất!

Thiết Lưu Vân đắng chát nói.

- Trốn? Bọn hắn ở Thiên Lang Tông, trốn kiểu gì?

Vương Khả cau mày nói.

Mộ Dung Lục Quang ở bên đen mặt lại, nói:

- Là ta sơ sót, ta nghe đến động tĩnh vội vàng chạy đến, quên mất phong tỏa sơn môn, đệ tử canh chừng ngoài sơn môn gặp qua tên nằm vùng kia, đứa này cũng là đệ tử Tây Lang Điện, thường xuyên gặp mặt, thế nên không ai hoài nghi hắn cả, cũng không kiểm tra chiếc rương hắn mang ra sơn môn, sợ rằng bên trong rương kia chính là Đồng An An!

Dù không phải Mộ Dung Lục Quang trông chừng sơn môn, nhưng đệ tử Thiên Lang Tông canh giữ cũng là do hắn an bài, kết quả lại để xảy ra sai sót lớn như thế.

- Đồng An An, trốn mất?

Vương Khả nhíu mày hỏi.

Chúng nhân gật đầu đành chịu.

- Mộ Dung Lục Quang đã phái người đi ra tra tìm, nếu có kết quả, rất nhanh sẽ quay về bẩm báo. Vương Khả, sao ngươi đi ra được từ dưới kia? Đám khăn trắng đâu cả rồi?

Trần Thiên Nguyên nhíu mày nghi hoặc nói.

- Đúng, Vương Khả, ngươi không thấy được tên tuyệt thế ma đầu kia ư? Chẳng lẽi phong ấn dưới kia đã giảm yếu?

Thiết Lưu Vân cũng khó hiểu hỏi.

- Ta thấy được!

Vương Khả gật đầu nói.

- Hả?

Chúng nhân nhất thời hơi ngớ.

- Thấy cái gì?

Mộ Dung Lục Quang truy vấn.

- Ta nhìn thấy một tên tuyệt thế ma đầu bị nhốt ở dưới kai, ta trò chuyện với hắn một lúc, hắn nói có thể đưa ta đi ra, sau đó, ta được đẩy lên!

Vương Khả giải thích nói.

Trần Thiên Nguyên:... !

Mộ Dung Lục Quang:... !

Thiết Lưu Vân:... !

Ngươi nói xem chúng ta tin được không? Ngươi trò chuyện với hắn một lát, sau đó tuyệt thế ma đầu liền đẩy ngươi lên? Gặp quỷ chắc! Nhiều năm vậy rồi, rơi xuống biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng có ai sống sót đi ra. Dù là đệ tử Ma giáo, xuống dưới cũng chỉ có nước chết. Đệ tử chính đạo như ngươi, trò chuyện hai câu, hắn liền đưa ngươi đi ra?

- Thế đám khăn trắng kia?

Thiết Lưu Vân truy vấn.

- Tuyệt thế ma đầu ở dưới đó khá là tĩnh mịch, cô đơn, lạnh lẽo, muốn người bồi cùng, thế là giữ bọn chúng lại dưới kia để đánh mạt chược cùng!

Vương Khả giải thích nói.

Chuyện này, Vương Khả không định lừa gạt sư tôn.

Nhưng mà, chúng nhân lại nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, ai cũng đầy vẻ khó mà tin tưởng?

Ngươi lừa quỷ chắc? Tĩnh mịch, cô đơn, lạnh lẽo?

- Chơi mạt chược là cái gì?

Trần Thiên Nguyên sắc mặt cổ quái nói.

- Ầy, vừa vặn ở chỗ này còn có một bàn mạt chược, chính là như vậy... !

Vương Khả lấy ra một bàn mạt chược, giảng giải qua một lần cho mọi người.

Trần Thiên Nguyên:... !

Mộ Dung Lục Quang:... !

Thiết Lưu Vân:... !

Tên tuyệt thế ma đầu kia, ngươi nói hắn trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo, sau đó lưu lại một đám người chơi mạt chược cùng? Ngươi đoán, ta tin không?

- Vương Khả, có phải ngươi va vào đâu đó, đầu óc có vấn đề?

Mộ Dung Lục Quang không tin nói.

- Đại sư huynh, ăn nói cho đàng hoàng, sao lại tự nhiên chửi người ta?

Vương Khả trừng mắt.

- Ngươi nói thật? Ngươi trò chuyện một lúc với tuyệt thế ma đầu? Trò chuyện cái gì? Tên tuyệt thế ma đầu kia thì có thể hàn huyên gì với ngươi, sau đó còn thả ngươi đi ra?

Mộ Dung Lục Quang cũng không tin.

- Ách, trừ nói chuyện phiếm, chúng ta còn đánh mấy ván mạt chược! Chắc là hắn thấy ta làm người không sai, thế là thả ta đi ra!

Vương Khả giải thích nói.

Mộ Dung Lục Quang:... !

Ngươi và tuyệt thế ma đầu đánh mấy ván mạt chược? Cái này … mẹ nó, càng nói càng hoang đường.

- Được rồi, Vương Khả, ngươi về nghỉ ngơi trước đi!

Trần Thiên Nguyên nói ra.

- Hả? Được!

Vương Khả gật đầu đáp.

Trong ánh mắt cổ quái của chúng nhân, Vương Khả một mình đạp bước ra khỏi sơn động, đương nhiên, Trương Chính Đạo theo sát ngay sau.

Trần Thiên Nguyên, Mộ Dung Lục Quang, Thiết Lưu Vân lại xúm lại nhìn xuống hang động sâu hoắm kia.