Hoàng Giác muốn tới giết Hổ Hoàng, nhưng hiện tại Hoàng Nguyệt Nga đã xông vào, Hoàng Giác biết chắc cái gì cũng không thể làm được nữa, hắn ngay lập tức bay thẳng ra ngoài phòng.
Ấm!
Cũng vào lúc này, đám người Sắc Dục Thiên đang ở bên ngoài thúc giục Như Ý Tam Bảo, trong nháy mắt bao trùm xuống cả toàn bộ khuôn viên sản nghiệp Thần Vương.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vô số khách hàng ở bên ngoài hoảng sợ hét lên.
Mà Hoàng Giác vừa biến mất, Hoàng Nguyệt Nga chỉ vỗ Hổ Hoàng một cái, ngay lập tức Hổ Hoàng đã có thể cử động lại.
- Nhanh lên, Hoàng Giác chạy rồi, Hoàng Giác đang cầm Thỏ Thần Trượng trong tay, nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát!
Hổ Hoàng lập tức gầm lên một tiếng rung trời.
- Hắn chạy không thoát đâu!
Hoàng Nguyệt Nga nói với vẻ tự tin.
- Tất cả mọi người nghe đây, dốc hết sức tìm kiếm tung tích của Hoàng Giác! Điều tra hết tất cả những người mặc áo đen cho ta!
Hoàng Nguyệt Nga hô lên.
- Vâng!
Ngay lập tức, tiếng đáp lại của hàng ngàn đệ tử Điện Chiến Thần truyền đến từ bên ngoài.
- Ố bên kia!
Có người hô lên.
Hoàng Giác hốt hoảng bỏ chạy, hiện tại lại bị đệ tử của Điện Chiến Thần để mắt tới. Hoàng Nguyệt Nga và Hổ Hoàng kia lập tức đã có thể giết đến nơi rồi, bây giờ Như Ý Tam Bảo lại còn phong tỏa khắp nơi, đây chính là bắt rùa trong hũ mà, bản thân còn chạy trốn được sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hoàng Giác căn bản không dám lấy cứng đối cứng, nếu như lúc này lấy cứng đối cứng, chính là đang muốn chết.
Thế nhưng bây giờ, khắp nơi đều là đệ tử của Điện Chiến Thần, còn có vô số nhân viên của công ty Thần Vương, tất cả những người mặc áo đen đều phải điều tra, hiện tại hắn còn có thể trốn được nữa sao?
- Đóng tất cả âm chướng trận lại, tìm cho ta!
Hoàng Nguyệt Nga hét lên.
Lập tức, phía dưới mà Như Ý Tam Bảo đang bao trùm trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nếu đóng hết âm chướng trận lại, vậy thì chỉ cần thần thức quét qua một cái, tất cả những người mặc áo đen đều sẽ bị bại lộ, cho dù là Hoàng Giác cũng không thể trốn thoát được.
Làm sao bây giờ?
Hoàng Giác sầm mặt lại, nhìn Thỏ Thần Trượng trong tay.
- Thỏ Thần Trượng được luyện chế từ đôi mắt của một thỏ tiên thời trước, có chứa Tiên Lực rất lớn, tuy nhiên, Tiên Lực có hạn, nếu muốn thôi miên người khác, cần phải hao tốn phần Tiên Lực này, mỗi một lần thôi miên người khác như vậy, đều phải tu bổ rất lâu mới có thể khôi phục lại, nhưng mà hôm nay không còn cách nào khác, chỉ có thể kích phát hết toàn bộ Tiên Lực của Hồng Nhãn Thần Thông đến mức cuối cùng rồi, Tiên Lực nhập vào thân thể ta!
Hoàng Giác thúc giục một tiếng.
Bùm!
Đột nhiên phía trên quyền trượng đầu thỏ xuất hiện rất nhiều vết rạn, trong nháy mắt, toàn bộ quyền trượng đầu thỏ vỡ vụn ra, để lộ ra hai cái tròng mắt màu đồ tươi, dưới sự thúc giục của Hoàng Giác, hai tròng mắt màu đỏ tươi đang tan ra trong nháy mắt, sau đó ngấm vào da thịt khắp người của Hoàng Giác. Chợt thấy làn da của Hoàng Giác hoàn toàn biến thành màu đỏ, sau đó phát ra một quầng sáng màu đỏ nhàn nhạt!
- Ta là Vương Khả, tất cả những người nhìn thấy ta, đều tự động bị thôi miên, coi ta thành Vương Khả, ta là Vương Khả, ta là Vương Khả, ta là Vương Khải Hoàng Giác siết chặt nắm đấm, thúc giục Tiên Lực thôi miên đến mức lớn nhất.
- Tìm được ngươi rồi, Hoàng Giác ở đây!
Mộ Dung lão cầu rống to một tiếng, nhào tới phía trước.
Thế nhưng, sau khi kéo mũ hắc bào của Hoàng Giác ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Vương Khả? Sao mgươi lại ở đây?
Mộ Dung lão cầu kinh ngạc kêu lên.
Hoàng Giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, thành công rồi, bọn hắn đã xem ta thành Vương Khả rồi.
- Ta không sao, ngươi cứ bận việc của ngươi đi!
Hoàng Giác nói.
- Ừm, được!
Mộ Dung lão cầu xông ra ngoài với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Mà lúc này, Hoàng Giác sải bước nhảy lên trời, ngay lập tức, rất nhiều người đưa mắt nhìn theo.
- Ông chủ!
Nhân viên Công ty Thần Vương cả kinh kêu lên.
- Là ông chủ Vương!
Rất nhiều khách hàng hô lên đây kinh ngạc.
- Vương Khả, sao ngươi lại tới đây?
Hoàng Nguyệt Nga ở phía xa đang bay tới cũng thốt lên với vẻ ngạc nhiên.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều nhận nhầm Hoàng Giác thành Vương Khả rồi.
Hoàng Giác mừng rỡ trong lòng, nhưng không dám lưu lại, dù sao, một lát nữa Vương Khả thật tới biết làm sao được chứ? Hơn nữa, phần Tiên Lực này cũng không duy trì được quá lâu, bản thân hắn không thể giả mạo Vương Khả được bao lâu.
- Ta không sao, ta muốn đi ra ngoài!
Hoàng Giác nói.
Nói xomg, Hoàng Giác liền bay lên trời.
- Để cho ta ra ngoài!
Hoàng Giác lớn tiếng kêu lên.
Trên trời cao, Tây Môn Tĩnh ở trong Luân Hồi Bàn chợt sửng sốt.
- Ồ? Lão sư tiến vào phạm vi của Như Ý Tam Bảo từ bao giờ thế?
Không thể nào có chuyện đó được, không ai có thể từ bên ngoài đi vào mà, không phải vừa rồi lão sư đang ở bên ngoài sao?