Gầm!
Hai đại tiên nhân ôm lấy đầu đang bị lửa lớn thiêu rừng rực, liều mạng xé rách khăn trùm đầu bằng da, thế nhưng, Trọc Chân Nguyên bị Vương Khả nhét vào bên trong khăn trùm đầu bằng da đã thẩm thấu ra rồi, dính chặt vào mặt giống như cao da chó vậy, căn bản không thể nào tháo xuống được.
- Đáng chết, hỗn đản, a!
Sau một hồi kêu la thảm thiết, cuối cùng hai đại tiên nhân cũng có thể dập hết ngọn lửa trên mặt, tuy nhiên, lúc này trên mặt của hai đại tiên nhân bị đốt cho cháy đen, trông vô cùng chật vật.
- Vương Khả, ta giết ngươi!
Ma Nhị gào lên.
Nhưng, một khắc sau, Ma Nhị và Ma Tam đều trầm mặc một lúc, bởi vì, Vương Khả lại biến mất rồi!
Trong lúc Thái Dương Chân Hỏa thiêu rụi đầu của bọn ta, Vương Khả đã bỏ chạy mất dạng.
Vương Khả khốn kiếp này, chạy cũng thật là nhanh.
- Hình như ta đã từng nhìn thấy bức họa của các ngươi, các ngươi là Thiên Ma sao? Hơn nữa, lại đột nhiên biến mất vào một ngàn năm trước, các ngươi là... !
Thiện Hoàng híp mắt nhìn về phía hai người bị đốt cho cháy đen hết cả mặt.
- Ma Nhị!
Ma Nhị trầm giọng nói.
~ Ma Tam!
Ma Tam cũng trầm giọng nói.
Hai người cũng không thể ngờ được rằng, bản thân cứ bị bại lộ mà chẳng biết tại sao như vậy, nhưng mà cho dù bị bại lộ thì đã sao chứ? Bọn ta là tiên nhân! Tiên nhân đấy, những người khác của các ngươi là đối thủ của ta sao? Bọn ta cần gì phải giấu đầu hở đuôi như vậy chứ?
- Ma Nhị? Ma Tam? Tại sao hai tiên nhân như các ngươi lại đeo khăn trùm đầu bằng da mà Vương Khả đưa cho các ngươi vậy?
Các ngươi có sở thích đặc biệt gì sao?
Thiện Hoàng trầm giọng hỏi.
Hai đại tiên nhân: ".. !"
Ngươi mới có sở thích đặc biệt, ngươi cho rằng bọn ta muốn đeo khăn trùm đầu bằng da này lắm hả? Làm sao bọn ta có thể biết được, bên trong cái khăn trùm đầu bằng da kia còn có cơ quan cơ chứ, rõ ràng là Vương Khả đã cố ý chế tạo cho bọn ta?
- Hừ, Vương Khả chạy đi đâu rồi?
Ma Nhị nhìn Thiện Hoàng với vẻ đắc ý.
- Không phải, ta không hiểu, rốt cuộc các ngươi tới Trung Thần Châu chuyến này là vì mục đích gì? Tại sao lại phải đeo khăn trùm đầu bằng da mà Vương Khả đưa cho? Các ngươi thích như vậy à?
Thiện Hoàng cau mày hồi.
- Thích cái rắm, ngươi mới thích đeo khăn trùm đầu bằng da, nếu ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện, có tin bọn ta lập tức đánh chết ngươi hay không hả!
Ma Tam dọa dẫm.
Không nhìn ra bọn ta vừa nghe đến khăn trùm đầu bằng da thì sẽ bực bội sao? Ngươi còn nói tiếp hả?
- Vương Khả, ngươi đi ra cho ta!
Ma Nhị hét lên.
- Nếu ngươi còn không đi ra, bọn ta sẽ phá hủy khuôn viên sản nghiệp Thần Vương số một này của ngươi! Giết sạch tất cả mọi người ở đây, một tên cũng không tha!
Ma Tam cũng hô lên.
Khách sạn Ôn Tuyền trong khuôn viên sản nghiệp Thần Vương số một.
Hoàng Giác bị Hổ Hoàng chế trụ, đã biết sắp xong đời rồi. Hổ Hoàng cũng bị Vương Khả lừa gạt đến đây, người có tâm đối phó với kẻ vô tâm, cho dù hai cường giả mà ta dẫn tới đều là Thành Tiên Cảnh, nhưng chắc chắn cũng phải chết không nghi ngờ gì cả.
Tên Hổ Hoàng mất não này, bị mấy tấm ảnh uy hiếp đến mức ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Sau này ta sẽ có kết cục như thế nào đây?
Sau khi Vương Khả giết chết hai người Thành Tiên Cảnh kia, khẳng định bước tiếp theo chính là giết hắn. Còn cần phải nói sao?
- Đừng có nghĩ tới việc giổ trò, bây giờ ở ngoài kia đều là người của Vương Khả, ngươi cũng đừng hòng chạy!
Hổ Hoàng trợn mắt dọa dẫm.
Hoàng Giác chợt biến sắc, quả nhiên, quả nhiên, đây là một cái bẫy đặc biệt dành để đối phó ta.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ khoanh tay chịu chết như vậy sao?
Không, không được, ta không thể chết ở chỗ này.
Hiện tại hy vọng duy nhất chính là pháp bảo của mình rồi.
- Thỏ Thần Trượng, Thỏ Thần Quang!
Hoàng Giác hét lớn một tiếng.
Bùm!
Lấy Hoàng Giác làm trung tâm, trong nháy mắt vô số ánh sáng màu đỏ phát ra, ánh sáng màu đỏ xoeẹt qua, ngay lập tức Hổ Hoàng bị ánh sáng màu đỏ cố định lại.
- Sao, sao thế này?
Hổ Hoàng cả kinh kêu lên.
Hoàng Giác chậm rãi lách người ra từ trong sự áp chế của Hổ Hoàng.
- Đây chính là tiên khí của Đạo Môn, Thỏ Thần Trượng, là trình độ cao nhất của Hồng Nhãn Thần Thông trong Thỏ tộc! Một khi bị ánh sáng màu đỏ khóa chặt, ai cũng đừng hòng nhúc nhích, chờ đợi bị thôi mien đi!
Hoàng Giác dữ tợn nói.
- Hoàng Nguyệt Nga, mau tới giúp ta! Ta không nhúc nhích được rồi! Ma cọp vô của ta ngăn cản thôi miên giúp ta, nhanh lên!
Hổ Hoàng kêu gào hoảng sợ.
- Cái gì? Hoàng Giác, ngươi dám!
Hoàng Nguyệt Nga ở trong phòng sát vách gầm lên một tiếng giận dữ, lập tức phá tường đổ nhảy ra.
Hoàng Giác biến sắc.
- Đáng chết, thôi miên không thể nào làm xong trong tích tắc được, mà cần phải có thời gian, nếu không... !
Hoàng Giác cả giận nói.