Bên trong hoàng cung của Ác Thần Đô!
Đại Quang Minh Bồ Tát bảo Khương Bính, Cung Vi và những người khác về trước, chỉ mình bà ở lại, như thể đang chờ đợi.
Ác Hoàng được Hoàng Thiên Phong đỡ tới trước cửa đại điện mà Vương Cô Sơn đang bế quan trong hoàng cung, dường như Ác Hoàng đang muốn nói cho Vương Cô Sơn ở trong đại điện biết bí mật của Đại Ma Vương.
- Phu quân, là giả đấy, là giả đấy, các ngươi đều bị Đại Ma Vương lừa rồi, mục đích của Đại Ma Vương là muốn thôn phệ hết tất cả yêu ma trong khắp thiên hạ đấy... !
Ác Hoàng nói với vẻ sốt sắng.
Thế nhưng, Vương Cô Sơn đang bế quan, cả đại điện đều được bao trùm bởi tiên khí đầy màu sắc, ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, hoàn toàn không nghe thấy những lời của Ác Hoàng, chỉ có Ác Hoàng đang lo lắng từng hồi.
- Hoàng thượng, Vương Cô Sơn đang bế quan, hắn không thể nghe được tiếng của người đâu, nếu không hắn đã sớm xuất quan từ trận đại chiến lần trước rồi.
Hoàng Thiên Phong khuyên nhủ.
- Haizz!
Vẻ mặt Ác Hoàng đầy bất lực.
Ác Hoàng quay đầu lại nhìn về phía Vương Khả và Long Ngọc ở đằng xa.
Không chỉ có Ác Hoàng, mà cả Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm và Nhiếp Thanh Thanh ở phía xa cũng ngước mắt lên nhìn, Đại Quang Minh Bồ Tát đang đứng một góc cũng nhìn Vương Khả và Long Ngọc đang chèo thuyền trên biển ở phía xa kia một cách khó hiểu.
Lúc này, chiếc thuyền nhỏ đang trôi lênh đênh trên biển. Vương Khả nhẹ nhàng chèo thuyền, Long Ngọc ở đầu thuyền bên kia, đang đưa tay khẽ hắt nước biển.
- Long Ngọc, sao nàng lại nghĩ tới việc muốn chèo thuyền?
Vương Khả cười khổ hỏi.
Chờ Như Ý Bồ Tát tới cũng cần một chút thời gian, Long Ngọc nói chuyện với Đại Quang Minh Bồ Tát một lúc, sau khi đã biết được những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, tất nhiên Long Ngọc sẽ muốn ở riêng cùng với Vương Khả, nhưng Vương Khả cũng không ngờ được rằng, Long Ngọc lại muốn chuyền thuyền.
Tuy nhiên, chỉ cần Long Ngọc nói ra, Vương Khả đương nhiên sẽ đồng ý.
- Ta nhớ rằng, lần đầu tiên ngươi dẫn ta đi du ngoạn chính là đi chèo thuyền!
Long Ngọc khẽ hất nước, mỉm cười nhìn Vương Khả.
Vương Khả đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở trên núi Thập Vạn Đại Sơn, lần đó Long Ngọc tới tìm mình, sau đó hắn đã dẫn Long Ngọc đi du sơn ngoạn thủy.
- Ừm, đúng đấy, chỉ là ta không thể ngờ được rằng nàng và Ma Tôn thế mà lại là một người!
Vương Khả cười khổ nói.
- Ngươi không ngờ tới sao?
Long Ngọc mỉm cười nhìn Vương Khả.
- Thực sự ta không ngờ tới, à không, suýt chút nữa đã nghĩ tới rồi, nhưng mà, lúc đấy nói lại xuất hiện cùng lúc với Ma Tôn, vì vậy ta đã gạt phăng ý nghĩ đó!
Vương Khả lập tức giải thích.
Long Ngọc nhìn Vương Khả, lúc này dường như không thể nói được lời nào, chỉ còn lại niềm yêu thích không thể nói nên lời đọng lại trong đôi mắt kia.
Vương Khả cũng không hề luống cuống. Mặc dù đã biết được một thân phận khác của Long Ngọc là Ma Tôn, tuy nhiên, lúc này Vương Khả cố hết sức để quên đi thân phận Ma Tôn này, mà chỉ xem Long Ngọc như một Long Ngọc đơn thuần mà thôi, điều này cũng khiến cho hai người không hề có chút ngăn cách nào. Hai người trò chuyện cùng nhau một lúc.
- Long Ngọc, ngày hôm đó, nàng hôn ta một cái, có phải nàng đã đồng ý gả cho ta rồi đúng không?
Vương Khả mỉm cười, hồi với vẻ mong chờ.
Long Ngọc nhìn Vương Khả rồi khẽ cười nói.
- Ngươi vẫn giữ nguy suy nghĩ như ban đầu hả?
- Sao cơ?
Vương Khả hỏi lại với vẻ ngờ vực.
- Lúc đầu ngươi đã nói với ta rằng, giữa ta, Qủy U Nguyệt và Trương Lý nhi, chỉ cần ngươi lấy được một người trong số ba bọn ta, ngươi cũng mãn nguyện rồi. Bây giờ, ngươi vẫn nghĩ như vậy chứ?
Long Ngọc mỉm cười hỏi.
- Hả?
Vương Khả sửng sốt.
Đây là câu hỏi mà lúc trước Ma Tôn đã hỏi hắn. Khi đó, chuyện tình cảm của bản thân hắn liên tục gặp khó khăn, vào lúc đau buồn đó, hắn còn dám đòi hỏi gì nữa đâu? Nhưng cho tới bây giờ, bản thân hắn còn suy nghĩ như ban đầu sao?
- Ngươi nhìn đi, bây giờ ngươi đã thay đổi rồi, dã tâm cũng càng ngày càng lớn hơn!
Long Ngọc cười nói.
- Ta...
Sắc mặt của Vương Khả trở nên cứng ngắc. Ta cũng không thể ngờ được chuyện này lại phát triển thành ra như vậy, xuyt, ta phải trả lời như thế nào đây? Đây quả thật là một câu hỏi chí mạng mà!
Long Ngọc không bắt Vương Khả trả lời, mà vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Lúc trước, khi ngươi giao chiến với Ma Thập Tứ, mặc dù khi ấy ta đang nhập định, nhưng ta đều biết hết mọi chuyện, ta phát hiện ra, sau khi tu vi của ngươi đột phá, thế mà ngươi lại không vui mừng mà ngược lại vẻ mặt trông rất tuyệt vọng... ?
- Hả? Không phải lúc đó nàng nhắm mắt sao?
Biểu cảm của Vương Khả có chút kỳ quặc hỏi.
Long ngọc lắc đầu.