Ổ bên ngoài ăn sung mặc sướng 1000 năm, ba người bọn họ lại ngồi tù?
- Lão âm hàng!
Trương Thiên Sư cũng nhịn không được xì một tiếng khinh miệt.
- Ai nha, vừa rồi các ngươi vẽ bánh nướng với ta là do Tây Môn Thuận Thủy mê hoặc các ngươi đến đây?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía ba người.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
- Có phải hay không chúng ta lại bị Tây Môn Thuận Thủy dùng như vũ khí? Sau đó hắn tự tách mình ra? Chúng ta mệt chết mà hắn đứng sau lưng hưởng thụ?
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn về phía hai người.
Hai người đen mặt, còn phải nói sao? Vương Khả nói ra một chút, bọn họ hiểu ra hết.
- Nếu là Tây Môn Thuận Thủy vẽ bánh nướng, vậy được, chúng ta tiếp tục tâm sựt Ánh mắt Vương Khả lại sáng lên.
- Vương Khả, ngươi có ý tứ gì? Tây Môn Thuận Thủy vẽ bánh nướng thì ngươi ăn, chúng ta vẽ thì ngươi từ chối?
Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.
- Đương nhiên!
Vương Khả trợn mắt nói.
- VÌ sao?
Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.
- Tây Môn Thuận Thủy thông minh như thế, nếu hắn vẽ bánh nướng thì độ tin cậy rất cao. Mà ba người các ngươi làm ẩu ta, lð may chui đầu chịu chết, ta cũng bị liên lụy.
Vương Khả tự tin nói.
Đồng đội như thần khác đồng đội như heo. Ta và các ngươi hùn vốn là chịu chết, hùn vốn với Tây Môn Thuận Thủy là ăn thịt, mẹ nó, ta có bệnh mới ăn bánh nướng của các ngươi! Bánh chặt đầu sao?
Ba người gắt gao trừng mắt Vương Khả, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
- Vậy thì bây giờ nên nói ra rồi, ngươi và Quỷ Cốc Tử có quan hệ gì?
Vương đại tiểu thư trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả lắc đầu.
- Thật sự ta chưa thấy Quỷ Cốc Tử bao giờ!
Ba người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, đến bây giờ, ngươi còn làm bộ làm tịch?
- Nhưng các ngươi nói không sai, ta thiếu công đức, có càng nhiều công đức thì ta càng mạnh!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Dù sao, muốn hợp tác lấy công đức, cũng không thể không nói ra cái gì được!
- Càng ngày càng mạnh? Có thể mạnh đến mức nào? Vừa rồi Diêm La Nhân Hoàng cường đại như vậy?
Vương đại tiểu thư cau mày nói.
- Chỉ cần đủ công đức, ta có thể một tay bóp chết Diêm La Nhân Hoàng vừa rồi!
Vương Khả tự tin nói.
Mẹ nó, nói đến mức cao nhất của Đại Nhật Bất Diệt Thần Công còn chưa biết thế nào, cũng không tính là nói phét.
- Ngươi bốc phét, một tay bóp chết nữa chứ?
Trương Thiên Sư không hề tin.
- Các ngươi không tin ta cũng phải tin Tây Môn Thuận Thủy chứ? Nếu không sao hắn phải vẽ bánh nướng?
Vương Khả nhìn về phía ba người.
Nhắc đến Tây Môn Thuận Thủy, ba người tức giận, mẹ nó, bị hắn bán còn phải kiếm tiền cho hắn, ngươi muốn chọc tức bọn hắn sao?
- Nói cách khác, ngươi có quan hệ với Quỷ Cốc Tử?
Vương đại tiểu thư nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Ách, ta nói, ta chưa thấy qua Quỷ Cốc Tử, cho đến bây giờ chưa thấy qua!"
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Không đúng, vấn đề mà ta hỏi là ngươi có quan hệ với Quỷ Cốc Tử không?
Vương đại tiểu thư nhìn chằm chằm Vương Khả, hỏi lần thứ hai.
- Ta nói, từ trước đến giờ ta chưa thấy Quỷ Cốc Tử lần nào!
Vương Khả cường điệu lần thứ hai, nói.
Mà ba người lại đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc.
- Thế nào? Ta nói sai chỗ nào?
Vương Khả tò mò nói.
- Trước khi đến đây Tây Môn Thuận Thủy nhấn mạnh với chúng ta, đợi đến lúc này mà ngươi không chịu thừa nhận, phải hỏi đi hỏi lại mấy lần, nếu ngươi không thẳng thắn, vậy thì chắc chắn ngươi có quan hệ với Quỷ Cốc Tử, bảo chúng ta dùng toàn lực giúp ngươi!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
~ Ta không trả lời thắng thắn chỗ nào?
- Chúng ta hỏi ngươi có quan hệ với Quỷ Cốc Tử không, ngươi lại nói chưa bao giờ gặp, không gặp không có nghĩa là không có quan hệt!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, Tây Môn Thuận Thủy này đang bẫy hắn?
Vương Khả muốn phủ định hoàn toàn, nhưng, giờ phút này phủ định còn ý nghĩa gì nữa đâu? Quan trọng nhất là hắn cũng muốn ăn cái bánh nướng này. Công đức toàn cầu! Nếu hắn có, nói không chừng có thể thành tiên, đến lúc đó có thể bay ra ngoài Thần Châu Tinh, nếu đánh không lại thì hắn sẽ bỏ trốn đến tỉnh cầu khác. Nói không chừng còn về được Địa Cầu? Nên lấy hay không?
- Ách, vậy các ngươi vừa nói vợ của Trương Thiên sư là lãnh tụ Đạo Môn thật?
Vương Khả nhìn về phía Trương Thiên Sư.
- Không phải ngươi không chịu thừa nhận sao?
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ta không thừa nhận, ta chỉ là ăn bánh!
Vương Khả lập tức cười nói.
- Vậy đến trận chiến với Đại Ma Vương, ngươi có thái độ gì?
Vương đại tiểu thư gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Nếu cho ta công đức trên toàn thế giới, ta sẽ thử một lần, nếu đánh không lại thì đành chịu, ta sẽ không chịu chết được! Ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức, đánh không lại thì bỏ chạy.
Vương Khả nói thẳng.